cutecat1 đã viết:Tem!!!Bốn chap nữa đi au,xin bạn đó!!!?
ặc.....2 chap thôi nhá....Reader đòi chap nhanh quá c ơ
:
:
:
Chap 20
Even if........Tomorrow...........
“Em xin lỗi...em lại gây ra chuyện....”
Fany cúi mặt không dám nhìn Nickhun, cô kéo chăn ra bước khỏi giường và muốn về nhà ngay lúc này, mọi chuyện cứ rối tung khiến cô ngại phải đối mặt với anh, bắt đầu từ lúc nào, ánh mặt lạnh lùng của anh luôn khiến cô lo lắng và sợ sệt nhưng nó luôn làm cô cứ dõi theo mà chẳng cần sự đáp trả
“Em định đi đâu?”
Nickhun lên tiếng kéo cô lại nhìn lên vần trán vẫn còn rươm rướm vết thương đã được băng bó
“Em đi về...”
Fany nhìn đồng hồ và cố bỏ đi
“Về Seoul? Giờ này ư?”
Anh cũng nhìn đồng hồ và kéo tay cô lại, Fany lo ngại khi sự xuất hiện của mình ở đây, nơi mà anh và Seungyeon đã có một mái ấm cùng nhau, theo ý định lúc đầu cô chỉ muốn dõi theo bước anh từ đằng xa, nhưng cô lại không thể giấu mình, cô lại xuất hiện trước mắt anh
“Em đã theo anh từ Seoul đến đây sao?” Anh hỏi, đôi mắt nhìn chết đâu đó xa xăm
“Em.....em chỉ là đi gặp bạn thôi....” Cô trả lời nhanh câu hỏi không một chút lúng túng
“Trán em còn đau không?”
Nickhun để tay lên trán cô, ánh mắt dày xé nỗi lòng....sự bùng nổ của trái tim như đánh thức trong anh, Nickhun chợt rơi nước mắt, nước mắt rơi dài như thể cơn bão lòng đang vực dậy
“Khun”
Mắt Fany cũng dần cay xè khi nhìn thấy những giọt nước mắt ấy, cô lau nhẹ nó, nhìn sâu vào đôi mắt ấy, đôi mắt chất chứa biết bao nhiêu nỗi đau thầm lặng mà cả hai đã chịu đựng
“Tại sao em cứ xuất hiện trước mặt anh thế này....tại sao em cứ làm anh phải khó xử...tại sao chứ?”
Khun rưng rưng nước mắt, nước mắt rơi dài hòa lẫn vào nỗi uất nghẹn bao lâu
“Anh đã thầm nhũ với bản thân rằng sẽ quên được em......
Thế mà....anh vẫn không làm được.......”
Fany cắn chặt môi, trái tim lại chợt rung động trong cô khi anh thổ lộ điều này
“........thậm chí....khi ở bên vợ mình, anh vẫn không ngừng nghĩ về em.........”
Nickhun như đứa trẻ uất nghẹn lời nói của mình
“Nếu anh không trở về, có lẽ em sẽ quên được anh.....
...... nhưng .... nhưng em làm không được, Khun à...
............em làm không được...”
Fany sờ lên mặt anh, dòng nước mắt chảy tràn ra cả tay cô, cả hai đau nhói nhìn nhau thấu hiểu được cảm giác của tình yêu bấy lâu, nó dấy lên với sự đau xót
“Em yêu anh, cho dù ngày mai có như thế nào đi nữa...thì em cũng chỉ yêu mỗi anh thôi”
Fany cắn ướt sũng nước mắt nói, cô hôn nhẹ lên môi anh, bờ môi chạm vào nhau hòa trong làn nước mắt, cô biết rằng điều này sẽ mang cảm giác tội lỗi thế nào nhưng lý trí không thắng nổi con tim, chỉ cần được bên anh cô có thể làm tất cả dù ngày mai có ra sao đi nữa
***
“Jessica, Anh thích em.....”
Dragon hôn nhẹ lên má nói thì thầm
“Dragon..anh đang làm gì vậy?”
“Anh thích em mà”
Anh lại tiếp tục hôn lên cháy tai, lên cổ...và tìm lấy bờ môi mềm của cô, mặc cho Jessica cứ né tránh lấy anh, Dragon vẫn nhẹ lướt môi mình
“Dragon.....em ngại lắm......em....”
“Thôi nào.....đừng vậy mà....hihihi...”
Cô bé vui vẻ để mặc cho anh đùa cợt nơi cổ mình, Jessica dần quen với nó....
“Thôi đi mà.............”
Chợt bừng tỉnh với chiếc gối ôm trên người, Jessica há hốc mồm với giấc mơ lúc nãy
“Ôi trời....mình đang nằm mơ ư?” cô bật dậy nhìn dáo dát xung quanh, những gì đã mơ thấy khiến cô càng bối rối hơn
“Sao mình lại mơ thấy điều đó chứ?....”
“Cũng may là anh ta không có ở đây.....nếu không chắc mình ngượng chết đi được..”
Cô vò đầu bức tóc, nhăn nhó một hồi cô mới thắc mắc người cùng phòng của mình đã đi đâu...
“Hazzz....mình có là gì cơ chứ? Giấc mơ ấy .... có ý nghĩa gì vậy?”
Sica buồn rượi khi nghĩ về anh, một nụ cười buồn bã hiện lên trong cô, Jessica nằm dài ra giường của mình
“Này, cô còn ngủ sao?” Tiếng Dragon vang lên khiến cô bé choàng tỉnh
“Anh....anh đã đi đâu vậy?”
Cô hỏi nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào anh, Dargon vẫn đang loay hoay làm gì đó trên bàn, Jessica cảm thấy thất vọng khi anh không trả lời, cô bé lại muốn nằm xuống vùi mình trong chăn
“Ăn cháo nào.....”
“Cháo?”
Dragon bê tô cháo đến trước mặt cô, anh nhoẻn miệng cười thổi nhẹ lấy nó
“Anh.....đi mua ....cái này cho tôi sao?”
Jessica không tin vào mắt mình, chỉ với một cái gật đầu, anh múc từng muỗng đút cho cô ăn
“Tôi...tự ăn được”
Cô bé tròn mắt với sự chu đáo của anh
“Xin lỗi.....”
Dragon nắm nhẹ tay cô nói
“Chuyện hồi chiều....có phải cô mệt lắm không?”
Sica ngỡ ngàng trước sự chân thành của anh
“Nghe Yoona nói, cô sợ dưa leo từ nhỏ, cô sẽ ốm nếu ăn phải nó”
Sica nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, Dragon vẫn tiếp tục với lời xin lỗi của mình
“Không đâu....anh đâu có biết chuyện này cơ chứ?”
Rụt rè nói, cô như chết lặng với đôi mắt chân thành ấy
“Dầu sao thì...cũng là tại tôi....ăn hết cháo này rồi ngủ một giấc nhé”
“Chắc là đói lắm phải không?”
Dragon cười hiền khiến tim Sica loạn nhịp hơn, cô bé mĩm cười để anh đút từng muỗng cháo, cảm giác thật tuyệt đối với cô lúc này
Mình còn đang nằm mơ sao? Chẳng phải lúc nãy mình đã tỉnh rồi ư?
Dragon, sao anh lại tuyệt vời như thế trong lúc này chứ?
Anh có phải là hoàng tử mà tôi chờ đợi hay không?
“Này, Sica....Sica...”
“Ờ...Sao?”
Jessica trở về trong ý nghĩ của mình
“Uống thuốc nào? Uống đi”
Dragon đưa cho cô viên thuốc, nhưng có vẻ cô hơi chần chờ khiến anh nhíu mày hỏi
“Sao vậy? Có gì không ổn à? Hay không đúng loại này?”
Dragon xem lại tên thuốc mà Yoona đã đưa cho
“Đâu, đâu có...đúng rồi...hìhì.....”
“Chỉ là...không có kẹo hay cái gì khác sao?”
Jessica nói nhỏ như sợ anh phải nghe thấy điều xấu hổ của mình
“Haha...cô đúng là công chúa thật. Đã bao nhiêu tuổi rồi hả? Đến giờ này uống thuốc mà cũng sợ đắng à?”
Dragon cú nhẹ vào đầu cô trách móc
“Không sao, tôi có thể uống được mà”
Jessica nhắm mắt bỏ nhanh viên thuốc vào, một cái nhoẻn miệng trước khuôn mặt nhăn nhó của Sica, Dragon lấy trong túi mình một viên kẹo và đút nhanh vào miệng cô
“Ơ, kẹo à? Chẳng phải anh nói...”
Sica vẫn chưa hình dung ra chuyện gì với viên kẹo trong miệng mình. Dragon dùng tay xoa lên đầu cô
“Thật ra thì có điều gì mà cô không sợ vậy, công chúa?”
Anh cười tươi trong ánh mắt của cô, mặt Sica giờ đây đỏ như quả cà
“Được rồi....đi ngủ sớm nào...” Dragon kéo cô nằm ngay ngắn lại trên giường
“Ơ, còn sớm mà...mình không ra ngoài chơi sao?” Jessica chỉ ra bên ngoài
“Nhưng cô mới uống thuốc, phải ngủ thì mới khỏe chứ”
“Nhưng mà....”
“Nằm yên......tôi sẽ ngủ cùng cô......”
“Ngủ cùng á?”
Sica hốt hoảng trong cánh tay choàng qua vai mình
“Cả buổi chiều tôi đã vất vả vì cô đấy, giờ thì ngủ nào công chúa à....”
Dragon mệt mỏi thở nhẹ và thiếp nhanh vào giấc ngủ của mình để lại một mình Jessica đang nằm gọn bên anh, Sica thở nhẹ nhíc lại gần anh hơn để nhìn rõ khuôn mặt ấy, cô mĩm cười và rồi cũng thiếp nhanh vào giấc ngủ, và họ cũng không hề biết rằng tay của họ đan chặt lấy nhau từ lúc nào trong giấc ngủ êm đềm của hai người xa lạ
***
“Không biết Sica sao rồi nữa? Có nên gọi điện cho chị ấy không Yuri?”
Yuri ngáp dài lười biếng trả lời câu hỏi của Yoona
“Hazzz, em lo gì chứ? Có Dragon mà”
Cô tựa mình vào người bên cạnh, Taeckyeon nhanh chóng choàng tay đỡ lấy bạn gái mình
“Em mệt à?”
Anh hỏi nhỏ bên tai, Yuri ngước lên nhìn anh chạm nhẹ vào gương mặt bạn trai nũng nịu
“Buồn ngủ quá à...”
“Vậy về ngủ thôi...anh đưa em về”
Taec nháy mắt nhanh, và nhìn sang Taeyang đang ngồi bên cạnh lúng túng không biết làm sao
“Uhm...về thôi....”
Yuri gật đầu nhưng vẫn chưa hiểu rõ được ý đồ của Taecyeon
“Yoona, em ở lại với Taeyang nhé, anh sẽ đưa Yuri về”
“Không còn sớm nữa, mình về ngủ thôi Yoona à”
Yuri khoác tay Yoona khi tất cả vừa đứng lên, Taecyeon huých vào tay Taeyang ra hiệu lên tiếng với kế hoạch của hai người
“À, Yoo....Yoooooona à”
Taeyang đang toát mồ hôi, anh thậm chí còn không dám ngẩn mặt lên
“Ah...haha....Còn sớm mà....Yoona ở lại chơi chút đi nhé...để anh đưa em về....”
Taecyeon kéo nhẹ Yuri đi, cô vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra
“11h rồi, sớm gì nữa....” Yuri nhìn vào đồng hồ
“Anh chị về trước đi....em ở đây chút nữa, dù gì em cũng không buồn ngủ”
Yoona chợt lên tiếng làm mọi người đứng hình, Taeyang mừng rỡ hơn khi cô chủ động nắm lấy tay Taeyang
“Đi dạo với em nhé”
Taeyang dường như muốn phát điên lên trong lúc này, cả hai bước ra ngoài để hai người kia đứng đấy, người thì cười gian xảo, người thì nhăn nhó
“Yah....đi đâu vào giờ này cơ chứ?” Yuri hỏi với theo
“Em thật là, đi hẹn hò chứ đi đâu...ầy....suýt nữa là bị em phá đám rồi” Taec quay sang trách
“Thật ra là sao? Em chẳng hiểu gì cả?” Yuri chạy theo Taecyeon thắc mắc
“Không nói cho em nghe đâu...” Taecyeon cười gian
“Taecyeon?”
Taec đứng lại với tiếng gọi chùn xuống của bạn gái
“Nói không? Không thì đừng bước vào phòng nữa bước đấy”
Yuri đứng trước cửa phòng của mình với kiểu đứng sexy nhất
“Em đang quyến rũ anh đấy à?........ Chẳng phải em buồn ngủ sao?”
Anh đứng lại gần hơn với ngón tay đang di chuyển ở đâu đó trên người cô
“Em đi ngủ đây....”
Yuri cười giả lơ và chạy nhanh vào phòng nhưng Taecyeon đã nhanh chóng bắt kịp cánh cửa trước khi nó đóng lại
“Á....về phòng đi mà...”
“Bớ người ta...có kẻ đột nhập.........haha.....ahhhhhhhhh..................dê xồm.....”
***
Lúc này đây...trông tôi thật xấu hổ, tôi thậm chí như đang được cô ấy dẫn dắt đi trên đường.....Tay cô ấy có vẻ lạnh, nó dường như đang bấu chặt lấy bàn tay tôi, tôi có thể cảm nhận được một chút run run trong bàn tay của chúng tôi. Ngước nhìn cô ấy, ánh mắt buồn rượi lại hiện lên, không biết là tôi đã bắt gặp nó bao nhiêu lần rồi, nhưng lúc nào tôi cũng cảm nhận một điều gì đó đang uẩn khúc trong em...
“Có chuyện gì sao?”
Taeyang dừng lại nhìn vào Yoona, cô ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt thoáng buồn ấy cười nhẹ với anh
“Tôi có chuyện gì sao? Sao anh lại hỏi vậy?”
Yoona gượng cười, nét gượng cười hiện lên khá rõ đủ để Taeyang có thể nhận ra
“Yoona.”
Taeyang lấy hết can đảm vịnh vào vai cô, cả hai im lặng chờ đợi nhau qua ánh mắt
“Tôi....có........chuyện....... muốn...... nói”
Taeyang gần như lắp bắp, anh không thể mở lời nhanh chóng được, nó làm anh cảm thấy tức tối trong người
“Chuyện gì thế? Sao anh ấp úng vậy?” Cô bật cười và quay người đi về phía trước
“Aish.....mình đang làm cái gì vậy hả?”
Anh lẩm bẩm và chạy theo cô, vẫn không mở lời được khi cô vẫn cứ bước đi nhìn trời đêm. Lòng Taeyang nặng trĩu, anh thật sự chỉ muốn ôm chặt lấy cô lại mà bày tỏ
“Taeyang à, anh có yêu ai bao giờ chưa?”
Taeyang bất ngờ với câu nói của Yoona, anh im lặng không dám trả lời
“Tôi...đang yêu.....à mà không còn nữa rồi”
Lần này thì anh còn sốc hơn nữa khi cô bộc bạch nhìn về phía anh
“Thật thất bại khi những người tôi thích....đều không hề thích tôi”
Ánh mắt buồn của cô hiện lên trong nụ cười chua xót, Taeyang chết lặng với lời tâm sự ấy
Cô ấy vẫn còn yêu anh chàng kia? Mình có nên bày tỏ lúc này không?
Yoona, anh thích em đấy...Quay lại nhìn anh đi.......
Taeyang chìm trong suy nghĩ, anh nhìn về phía cô trong lặng lẽ, vẫn không biết là có nên nói điều ấy ngay lúc này hay không? Anh giờ đây đang đấu tranh với bản thân mình
“Ơ, sao không đi nữa....làm gì thế?”
Yoona quay lại sao tiếng gọi thầm lặng của anh, một chút mừng rỡ hiện lên trong anh nhưng sau đó là sự lúng túng khi cô bắt đầu đến gần
“Anh đang chán lắm phải không? Tôi toàn nói chuyện không đâu..haha...”
Yoona cười trừ, nghịch nhẹ lên đầu mũi của anh
Taeyang đứng đơ ra, anh cảm nhận nỗi khao khát nắm lấy bàn tay bé nhỏ ấy biết bao, tình cảm dâng trào, Taeyang nắm chặt tay mình và ôm chặt từ đằng sau khi cô bé chuẩn bị rời đi
“Anh thích em...”
Yoona giựt mình với cái ôm bất ngờ ấy
“Ngay lúc này đây......trong đầu anh cũng chỉ có em.....
Anh biết là em vẫn còn thích anh chàng đó...hay chỉ là nhớ đến anh ta........”
Yoona chăm chú lắng nghe anh nói
“Nhưng anh vẫn hy vọng em có thể nhận ra được..........
Có một người luôn trộm nhìn em từ đằng xa.........và anh ta đã yêu em mất rồi”
Khoảng lặng kéo dài được một lúc sau khi Taeyang nói ra lòng mình. Không một phản ứng, Yoona như đang suy nghĩ điều gì, cô nhẹ nhàng gỡ bỏ tay anh ra, xoay mặt đối diện nhau, cô có thể cảm nhận được ánh mắt chân thành ấy đang đong đầy hình ảnh mình....Mĩm cười nhẹ, Yoona cúi mặt lặng lẽ
“Anh.....anh có cơ hội...không?”
Taeyang nhíu mày chờ đợi câu trả lời
“Anh biết..anh thật sự không bằng anh ta...nhưng anh sẽ cố gắng......anh muốn được là người em có thể chia sẻ lòng mình....anh muốn chăm sóc cho em....Yoona”
Trước sự im lặng của Yoona, Taeyang lại bối rối, anh nói đủ điều với cô nhưng đáp lại với anh chỉ là một ánh nhìn, một ánh nhìn khiến anh cảm thấy có chút bất an
“Em không thích anh đúng không? Anh sẽ làm tốt...anh sẽ không bao giờ để em thất vọng...anh....”
“Em xin lỗi........”
Một cảm giác nhói lên khiến anh cảm thấy đau, Yoona đẩy nhẹ tay anh khỏi tay mình
“Có lẽ .... nó quá đột ngột...nên em..........”
“Anh...anh...đường đột quá chăng.....anh...” Taeyang dần mất đi bình tĩnh
“Không phải đâu....thật ra....thật ra đối với anh...em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này cả”
Gần như rớt xuống đáy vực, Taeyang cảm nhận đuợc cơ thể mình đang dần mất đi thăng bằng
“Nhưng mà...
em nghĩ....
.........em cũng rất thích anh”
Taeyang mừng quýnh lên, anh lại nắm lấy tay của cô lần nữa
“Vậy...vậy ý em là.....”
“Em muốn kiểm tra lại bản thân mình.....em cần có thời gian”
Yoona cúi mặt trả lời, đôi mắt chùn xuống trong vô vọng Taeyang lại cảm thấy tồi tệ
“Bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ chính thức đeo đuổi em.....đến khi nào...em đồng ý thì thôi”
Sức mạnh tình yêu mang lại dũng khí cho anh, Taeyang vịnh lấy bờ vai cô thật thà nói
“Anh sẽ cho em biết......em là người quan trọng thế nào với anh”
Yoona chìm vào trong ánh mắt của anh, cô không phủ nhận là mình có thích anh ấy hay không, nhưng cô tin rằng đó là lời nói thật lòng nhất mà cô từng biết và tình cảm ấy cô đã nhận ra nó từ lâu...cô biết anh thích cô đến mức nào, nhưng cô không dám chắc tình cảm của mình lúc này như nào, nó vẫn còn nghĩ về người kia, người mà cô biết cô không nên nghĩ tới chút nào
TBC
Chap 21
Sweet Dream
“Yoona, đêm qua em ở đâu vậy? Sao em không về phòng chứ?”
Mọi người đang ngồi trong nhà hàng chuẩn bị dùng bữa sáng cùng nhau. Yuri cùng Taecyeon là hai người đến trễ nhất bước lại bàn, cô nhăn mặt hỏi em mình, suốt cả đêm Yoona đã không về phòng khiến cô hơi lo lắng
“Em có phòng để về sao?” Yoona bĩu môi, lườm vào hai anh chị.
“Hai người quá đáng thật đấy...” Jessica lên tiếng, mọi người cùng khúc khích khiến Yuri ngượng ngùng, cô đánh vào vai người đang đứng bên cạnh
“Sao em đánh anh, đâu phải tại anh”
“Tại anh cứ ở lại làm sao con bé vào được hả? Đã bảo là đi về phòng rồi mà cứ....”
Yoona và Taeyang lắc đầu với đôi tình nhân này, họ cứ quấn lấy nhau rồi lại cứ cãi nhau trông đến đáng yêu
“Thật là, đêm qua thỏ thẻ quyến rũ người ta, bây giờ thì bỏ mặc ...” Taec xoa xoa cánh tay giận dỗi quay sang Taeyang
“....Mà này.....hôm qua....xong hết rồi chứ?” Taec nháy mắt khoác tay bạn
“Xong rùi”
“Hô hô...., vậy hai người có .... gì đó...gì đó chưa? ................
.................ây da ... suốt cả đêm bên nhau thì còn làm gì chứ? Khà khà...” Taec cười sảng khoái với ý nghĩ của mình
“Đừng nói linh tinh, cậu nghĩ mình giống cậu sao!”
Taeyang buồn bả, ánh mắt anh nhìn về Yoona, Taec hết nhìn Yoona rồi lại nhìn Taeyang, anh dần hiểu ra sự tình
“Vậy là ... bị từ chối rồi à” Taec nhăn mặt nói
“Cũng...không hẳn”
“Là sao?” Taec hối thúc Taeyang nói nhanh
“Hazzz...thôi...mình không biết nữa....cậu đừng hỏi nữa...”
Cảm thấy ngột ngạt, Taeyang bỏ ra ngoài trước ánh nhìn của mọi người Taecyeon cố đỡ cho anh bạn của mình
“Haha....cậu ấy...à....tôi ra ngoài với cậu ấy chút nhé....”
“Hai cậu này...làm gì thế không biết........Để anh đi xem họ” Dragon cũng ra goài để lại 3 cô gái ngồi đấy cùng nhau
Yoona mím môi lại nhìn theo bóng anh, trước khi Taeyang đứng dậy, mắt cả hai chạm phải nhau nhưng nó đã nhanh chóng rời ra, một cảm giác buồn không hiểu sao hiện lên trong cô. Yoona thở dài trong vô vọng...cô muốn chạy theo anh nhưng lại không dám....
“Vậy là ... đêm qua em đã không về phòng ngủ sao?” Yoona gật đầu với câu hỏi của Sica và nhìn sang Yuri
“Vậy .... em ngủ ở đâu?” Yuri cảm thấy có lỗi với em mình
“Phòng còn lại” Cô cười và trả lời, Jessica và Yuri há hốc mồm
“Tức là, với Taeyang sao?” Yuri nói nhanh
“Cái gì, hai người ở chung phòng?” Sica lay Yoona. Cô bé đang gấp thức ăn và bị rớt ra ngoài cũng bởi hai bà chị đang hỏi dồn nôn nóng
“Hai chị làm gì mà ghê vậy? Để em ăn chứ”
“Taeyang có làm gì em không đấy....một nam một nữ ở chung như vậy...”
“Này, không có gì đâu.....chị đừng có nghĩ lung tung” Yoona cắt ngang lời nói của Yuri
“Bọn em chỉ là toàn nói chuyện thôi, anh ấy ngủ sofa mà” Yoona khẳng định
“Em có gạt chị không đấy, ở chung phòng mà không có chuyện gì? Khó tin lắm....ít nhất cũng là một cái hôn hay tệ lắm là ôm gì chứ”
Mắt Yoona hơi buồn khi Yuri nói điều này, bỗng nhiên vòng tay từ phía sau hiện lên trong cô, cái cảm giác ấy khiến cô bé hơi xao động, cảm giác ấm áp mà cô đã cảm nhận được từ Taeyang
Phía bên này, Jessica đã đỏ hết cả mặt, cô mĩm cười khi nhớ lại cảm giác của đêm qua, cảm giác được ngủ trong vòng tay của Dragon, thật ngọt ngào làm sao
“Chị nói đúng rồi phải không....có phải không?” Yuri quả quyết
“Làm gì có, bộ ở chung thì mới như vậy sao, thế Jessica và Dragon thì sao chứ?” Yoona đổi đề tài sang Sica
“Phải đấy, em phải tin tưởng Yoona chứ. Con bé không phải như em đâu” Jessica cốc vào trán Yuri
“Hai người ăn hiếp em nhé.....em chỉ lo cho Yoona thôi mà”
Yuri kéo Yoona lại phía mình, Yoona vuốt nhẹ mặt chị mình, cô mĩm cười trước thái độ đáng yêu của Yuri
“Em hiểu mà chị.....chị của em thật đáng yêu quá đi” Cả hai chị em ôm lấy nhau
“Chị nữa chứ?” Jessica dang tay, cả ba chị em lại ôm lấy nhau...
Hãy cười mãi chị nhé, nụ cười của chị thật đẹp, Yuri à.....em yêu chị lắm...chị của em.......
Cả 6 người vui vẻ chơi đùa bên nhau hết cả buổi sáng.....3 cô gái sóng sánh bước đi trên bãi biển khiến các chàng trai phải ngưỡng mộ và không ngừng trêu ghẹo họ còn các chàng trai chỉ biết lẽo đẽo theo sau họ. Yoona bắt đầu có chút ngần ngại hơn với Taeyang, cô gần như né tránh anh......Jessica thì không ngừng chơi đùa bên Dragon, họ giờ đây như một đôi bạn thân, thậm chí mỗi khi mĩm cười Dragon luôn vỗ nhẹ lên đầu cô như một đứa em gái nhưng Sica lại rất thích điều đó....
“Kem nè, công chúa”
“Woa......trông ngon thật!”
“Em có thấy họ có gì khác thường không?”
“Uhm, họ còn thân mật hơn chúng ta nữa đấy...anh có thấy vậy không?”
“Đáng ngờ thật, chỉ có một đêm mà đã như vậy rồi....Không khéo cái danh hiệu sến của anh sẽ mất cho xem”
“Anh này, đang nói cái gì vậy chứ?” Yuri nhéo nhẹ vào hông anh, nắm lấy tay Yuri Taecyeon kéo vào lòng mình
“Chẳng phải em cũng hay bảo anh sến còn gì....tất cả cũng vì em mà ra thôi....hì” Anh vuốt mái tóc dài của cô ra sau, đôi mắt trìu mến nhìn cô thật lâu
“Cám ơn anh....” Yuri hôn lên má anh, thì thầm vào tai
“Tuy là anh có sến thật...hì...nhưng em thích điều đó....cafe à”
Yuri ngã vào lòng anh, nhắm mắt tận hưởng cảm giác quen thuộc của nhau.
“Ước gì....lúc nào cũng như vầy.....” Taec ôm chặt cô hơn
“Được bên cạnh em....được ôm em và.....được nói yêu em nữa......hì....”
Yuri quay người lại để anh ôm từ đằng sau, mĩm cười để anh hôn nhẹ lên tóc, sự mật ngọt trong tình yêu khiến họ như chìm vào cõi hạnh phúc bình yên.
“Thật ngọt ngào....Taecyeon trông thật tuyệt”
Jessica chép miệng ngưỡng mộ nhìn đôi uyên ương phía trước, lim dim đôi mắt cô đang mường tượng đến mình và anh
“Đang mơ mộng à” Dragon cười tươi trêu khiến cô bé cảm thấy mặt mình nóng ran
“Dragon à.....anh có thích tôi không?” Sica đánh bạo hỏi thẳng anh
“Có....thích cái tính trẻ con của cô đó....công chúa” Anh dùng tay xoa đầu cô, Sica cúi mặt cười bẽn lẽn
“Nè....đi dọc nước đi....theo tôi”
Anh nắm tay cô một cách tự nhiên kéo đi, mặt Sica đơ ra với cái chạm này, cô thích như thế, ở bên anh cô thấy mình hạnh phúc hơn, cái cảm giác ghét anh, đấu khẩu cùng anh như đã mất đi từ lúc nào.....
“Áh.....”
“Sao thế?” Dragon hỏi khi cô quỵ xuống dưới cát
“Hình như giẫm phải miễng sò rồi” Cô nhăn nhó, Dragon bế cô lên và đặt lên một tảng đá gần đó...
“Ôi, chảy máu rồi này....Ngồi đây nhé, tôi sẽ quay lại ngay....”
Dragon chạy nhanh về khách sạn, anh gấp rút hỏi nhân viên bông băng và những thứ cần thiết, tất cả đã được chuẩn bị kĩ lưỡng thì một tiếng chuông điện thoại reo lên
“Dragon, anh đang ở đâu vậy?”
“Có chuyện gì vậy Taeyeon, sao em cuống cuồng lên thế?”
“Cả đêm qua, Fany không về nhà....em lại không liên lạc được với nó...làm sao đây?”
“Fany không về nhà ?”
“Jessica, dậy nào....sao chị lại ngủ ở đây?”
Yoona lay Sica, cô đã ngủ quên từ lúc nào trên bục đá nhỏ ấy, đảo mắt nhìn xung quanh cô không thấy Dragon, một dấu chấm hỏi lớn hiện ra trong cô
“Chị à, về soạn hành lý mau, không mình sẽ trễ tàu mất” Yuri kéo cô đi nhanh hơn, cảm giác đau vì vết cắt dưới chân nhói lên
“Áhhh, đau....”
“Ơ, chân chị bị thương à, chảy máu rồi” Yuri nhìn xuống
“Ngồi đây nhé, tôi sẽ quay lại ngay...”
Câu nói ấy vang vọng trong suy nghĩ của cô, Sica nhìn những vệt máu trên chân mình, một cảm giác bất an khó tả đang chảy tràn trong tim
“Yuri, Dragon....anh ấy đâu rồi.....?”
“Anh ấy đã về Seoul cách đây 1 tiếng rồi, không biết có chuyện gì mà anh ấy lại gấp đến như thế nữa”
Sica nuốt nghẹn nước mắt vào trong, cô nhìn xuống chân mình, nó thậm chí vẫn chưa được băng bó, phải chăng cô chẳng là gì đối với chuyện quan trọng mà anh cần giải quyết?
***
“Fany, em đã đi đâu vậy?” Taeyeon mừng rỡ ôm lấy Fany khi cô vừa mới bước về nhà
“Taeyeon, chị làm gì thế? Dragon, sao anh lại ở đây? Chẳng phải chiều anh mới về à?” Fany gỡ tay Taeyeon ra thắc mắc vì Dragon đang ở nhà mình
“Em ở đâu cả đêm qua hả? Thậm chí điện thoại cũng không liên lạc được nữa” Fany mĩm cười trong trí nhớ, gương mặt của Khun hiện lên trong tâm trí cô
“À, em....ở nhà bạn, uống 1 chút nên ngủ lại luôn....xin lỗi chị”
“Trán em làm sao thế?” Dragon đến gần lo lẳng hỏi, Taeyeon mĩm cười và trở vào phòng để trả không gian lại cho cả hai
“Em bị té, va vào đầu...không sao đâu”
“Em làm anh lo đấy, anh đã chạy riết về đây.....cũng chỉ vì em....” Dragon nắm lấy tay cô,Fany nhẹ nhàng rút tay mình lại
“Taeyeon làm quá thật....em bao nhiêu tuổi rồi mà còn như thế cơ đấy.....”
“Để yên anh xem nào”
Dragon giữ cô lại khi cô vừa rời đi, anh xót xa chăm chú với vết thương đã băng bó trên trán, nhẹ nhàng như một bác sĩ khiến Fany chợt cười với anh, đôi mắt cười hiện lên khiến anh xao động
“Hay quá há, biết gì mà xem chứ!”
Cô né ra đánh vào tay, mọi việc diễn ra thật tự nhiên khi cả hai cười tươi nhìn nhau
“Tình tứ quá đấy, hai anh chị!”
Cả hai rời nhau ra vì lời nói của Yuri từ ngoài cửa
“Oh, về rồi à? Sao hả, chuyến đi thế nào? Vui chứ?” Fany vui vẻ chạy về phía các cô gái
“Fany, trán chị sao thế?” Yoona ôm lấy cô sờ lên trán
“Vết thương nhỏ ấy mà....có gì đâu nào”
Sica lặng người với bóng dáng của chị mình, nếu như thường ngày, tất nhiên sẽ là cô lên tiếng trước, nhưng ngay lúc này cổ họng cô đang bị tắc nghẽn, nó khô khốc như đang cần một ly nước
“Xin lỗi, Tôi gấp quá nên không nói với cô...... chân của cô không sao chứ?” Dragon tiến lại gần cô, một chút lùi lại Sica đang dần mất đi thăng bằng
“Chân em sao thế, đưa chị nào” Fany cũng tiến lại càng làm Sica bối rối hơn
“Không sao đâu, chị ấy chắc say tàu rồi, để em đưa chị ấy về phòng” Yoona tinh ý hiểu ra và nhanh chóng gở rối
“Em xin phép....”
Jessica cố mở miệng và theo Yoona về phòng, mỗi bước đi càng thêm nặng trĩu, đường về phòng ngay trước mắt nhưng hôm nay nó xa vời vợi, một giọt nước chảy tràn trong đôi mắt đẹp của cô công chúa, nhẹ nhàng lau giọt nước mắt ấy Yoona hiểu nổi đau này hơn ai hết, cô ôm chị mình vào lòng vỗ về nỗi đau ấy như thể đang vỗ về chính bản thân mình.....nỗi đau của những mối tình thầm lặng....
***
Fany mĩm cười nhìn mình trước gương, đôi mắt cười cong vút khi nhận được một tin nhắn, cô nhanh chóng rời khỏi bàn và lao nhanh ra ngoài
“Chị đi đâu vậy?” Sica bật dậy trên giường, ánh mắt buồn buồn rụt rè hỏi
“Ra ngoài một chút....dạo này em ngủ hơi nhiều rồi đấy...cũng nên hẹn hò đi...” Fany xoa nhẹ lên đầu em gái và bước ra khỏi cửa
Đã nhiều ngày trôi qua kể từ sau chuyến đi ấy, Sica không đi làm thì chỉ biết nằm nhà, cô nhận ra Fany đã thay đổi hoàn toàn, chị cô giờ cười nhiều hơn, nói cũng nhiều hơn và vắng nhà cũng thường xuyên hơn. Sica cũng dần né tránh Dragon, cô sợ và lo rằng mình càng lún sâu hơn nữa....điều duy nhất cô có thể làm lúc này đó là hy vọng Fany sẽ hạnh phúc....
“Fany ahhh.........Fanyyy..............”
“Em đây, anh dậy rồi à”
Fany đến bên giường nắm lấy tay Nickhun. Anh vẫn nằm yên vị và chỉ việc kéo bạn gái xuống với mình
“Em đến từ bao giờ?” Anh hôn lên tóc cô, hít thật sâu mùi hương trên tóc
“Em vừa mới đến....anh ngủ thêm đi”
Fany ân cần vuốt lấy khuôn mặt trắng như sữa của anh...Một cảm giác yêu thương vô bờ , Fany hạnh phúc ngắm nhìn anh ở khoảng cách gần hơn bao giờ hết. Mở mắt chạm vào nhau, Nickhun cướp nhanh môi cô, anh hôn say đắm lên đôi môi có chút vị dâu trên ấy, trở mình đẩy cô nằm bên dưới, tay anh bắt đầu hoạt động trên cơ thể cô.
“Nào, để sau đi anh” Fany mĩm cười kéo tay anh lại, cô vẫn nằm bên dưới anh, ánh mắt hơi khó chịu hiện lên trên mặt anh
“Vậy thôi....” Anh có vẻ giận dỗi và trượt khỏi người Fany, chùn đôi mắt lại Fany hôn nhẹ vào má anh
“Đừng giận mà.....dậy ăn sáng nhé” Cô kéo anh dậy khỏi giường đẩy vào nhà vệ sinh.
Mọi thứ được dọn ra trong tươm tất, Fany vui vẻ ngồi chờ anh, cô bật tivi xem trong khi chờ đợi. Tiếng chuông điện thoại vang lên
“Khun à, điện thoại của anh này” Không có tiếng trả lời, Fany cảm thấy tiếng chuông ngày càng giục giã, cô quyết định nhấc máy
“Alo”
“Em điên à, sao lại nghe điện thoại của anh” Khun dập máy ngay khi cô vừa mở nó ra
“Em xin lỗi....em chỉ là ...” Cô run sợ, ấp úng trước cơn giận của anh
“Lần sau đừng làm như thế nữa nhé” Khun ngồi xuống ghế kéo cô lại, một chút hối lỗi khiến anh muốn ôm cô thật chặt
“Em xin lỗi”
Fany không ngừng nói xin lỗi anh, để cô ngồi lên đùi mình Nickhun mĩm cười nhẹ khiến cô thấy đỡ hơn nhiều
“Ngốc thật, không phải xin lỗi nhiều thế đâu” Véo yêu vào mũi cô, anh bắt đầu hôn nhẹ lên đó
“Anh đói rồi, ăn thôi”
Rời nhau ra sau nụ hôn, Fany chỉ vào bàn ăn và họ có một ngày trọn vẹn dành cho nhau. Đối với cô dù đây là một giấc mơ thì cô vẫn muốn mơ như thế, giấc mơ sẽ tan biến nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ để cô mãn nguyện bên người cô yêu
***
“Hồ sơ anh cần đây” Jessica gõ cửa bước vào phòng sếp mình đưa nhanh tập hồ sơ
“Ờ, cám ơn cô....” Anh cũng bận bịu nhưng không thể không nhận ra sắc mặt kém của Sica
“Này, cô ốm à....sao có vẻ mệt vậy?” Anh ngước lên nhìn, tay anh lại xoa vào đầu cô, một thói quen không biết xuất phát từ khi nào
“Tôi không sao, anh đừng đùa như vậy”
Sica tỏ thái độ khó chịu rõ với anh, cô bước vội ra ngoài để anh ngồi đấy với nhiều suy nghĩ khó hiểu
Bước ra ngoài, thoáng nhìn không có ai, anh lại gần cô và bắt chuyện
“Này, trưa nay ăn sushi nhé....tôi mời chịu không?”
“Xin lỗi, dạo này bao tử không được tốt cho lắm” Sica trả lời cộc lốc
“Vậy à....vậy ăn món khác nhé...có một quán ăn mới mở gần đây, ăn cũng được lắm đấy...hay là....”
“Tôi không muốn ăn gì cả, anh đi mà rủ người khác đi....”
Sica bực dọc rời khỏi bàn mình, cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh, nước mắt chực trào ra, cô đã dằn lòng rằng sẽ quên anh nhưng có lẽ con tim cô không thể, nó thậm chí còn yêu anh sâu đậm hơn cả như thế....
Thật ra thì có chuyện gì với cô ấy thế? Tại sao lại thay đổi nhanh đến khó hiểu quá? Tôi rất muốn chạy đến để hỏi cô ấy nhưng sao tôi lại không dám thế nhỉ? Tôi thực sự chỉ muốn được ở cùng cô ấy, cô ấy thật sự rất thú vị....và rất trẻ con....tôi thích như thế....
Dragon đi theo Jessica về nhà, anh không biết điều gì đang xảy ra cho cô, nhưng mọi thứ đã khác trước rất nhiều, cô không còn thèm nhìn đến anh, thậm chí cũng chẳng buồn cãi cọ cùng anh. Những điều này khiến anh buồn và anh nhất quyết tìm ra câu trả lời từ cô
“Em về rồi đây....”
Sica mệt mỏi bước vào nhà, cô ngẩn mặt giật mình khi Taeyeon và Top lúng túng rời nhau ra trong nụ hôn bỏ dở
“Sica, chào em” Top nhoẻn miệng cười trong khi Taeyeon hơi mắc cỡ chưa nói lời nào
“Top, anh đến chơi đấy à” Cô cười nhẹ với anh “Em về phòng đây, hai người cứ tự nhiên”
“À, anh và Taeyeon sẽ ra ngoài một chút....mình đi luôn nhe em”
Top vuốt lại tóc Taeyeon, đôi mắt tình tứ hơn với cô, Sica có thể cảm nhận chị mình đang hạnh phúc cỡ nào
“Chị ra ngoài nhé”
“Dạ” Tiếng dạ nhẹ nhàng, Sica thả mình xuống salon buồn bã...
“Ô, Dragon...anh làm gì ở đây?”
Sica giật mình khi nghe tiếng Taeyeon hỏi bên ngoài, cô bước lại gần cánh cửa để nghe rõ hơn
“Cậu tìm Fany sao? Cô ấy không có nhà đâu.”
Top đánh vào vai bạn, Dragon lặng lẽ cười nhưng không nói lời nào, bên trong Sica ngồi bệt xuống đất
“Cậu vào nhà chờ nhé, bọn mình ra ngoài đây”
Tạm biệt Top và Taeyeon xong, Dragon không biết vào nhà thế nào, anh lưỡng lự một chút và quyết định đi vào khi cửa vẫn chưa được đóng
“Jessica, cô làm sao thế?” Đập vào mắt anh Jessica đang ngồi bó gối trên sàn, cô lau nhanh nước mắt nói
“Fany không có nhà, có gì mai hãy đến” Cô đứng dậy bỏ vào trong
“Tôi.....Tôi không tìm Fany” Anh đến gần “Tôi tìm cô”
“Tìm tôi làm gì, người anh cần phải là Fany chứ, tôi có gì mà tìm” Cô nói và tránh ánh mắt đang nhìn từ anh
“Thực sự thì có chuyện gì vậy, đang vui vẻ tự dưng lại thay đổi đột ngột thế?”
“Vui vẻ gì chứ? Tôi với anh có là gì mà vui vẻ...Tôi ghét anh, ah đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa” Sica không cầm được nước mắt nữa, nó vỡ òa trên mặt cô khiến anh lo lắng hơn
“Tôi làm gì sai à....đừng khóc nào...” Anh lau dòng nước mắt cô liền bị đẩy mạnh ra
“Đừng làm như vậy có được không.....đừng đối xử với tôi như thế...tôi xin anh đấy” Sica ôm lấy lòng ngực nghẹn ngào
“Sica”
Khoẳng lặng chùn giữa hai người, chỉ còn lại tiếng khóc của cô, Dragon bối rối trước cơn giận ấy
“Tôi đã nói là sẽ chăm sóc cho cô, nếu cô cứ thế này thì làm sao tôi không lo được”
“Không việc gì phải lo cho tôi cả”
“Nhưng tôi phải có trách nhiệm vì chuyện lần đó chứ”
Jessica nhớ lại lời hứa của anh, tất cả đọng lại trong cô hững kí ức đẹp với sự giao kèo của nhau
“Anh không phải cảm thấy có lỗi đâu.....” Sica mĩm cười cay đắng
“Là tôi đã lừa anh đó...”
“Sao?” Dragon nghi ngại
“Chúng ta thực ra không có quan hệ gì cả, đêm đó.....anh chỉ hôn tôi một cái rồi chỉ là ngủ cùng thôi...” Sica nuốt nghẹn nước mắt nói
“Ý cô là....”
“Không hề có chuyện gì cả.....anh không cần phải chịu trách nhiệm”
Dragon nghe xong điều này, trái tim chợt khựng lại, đáng lẽ anh phải mừng hơn bao giờ hết nhưng không hiểu sao anh thấy buồn nhiều hơn
“Vậy sao cô không dùng nó để uy hiếp tôi nữa, cô chán tôi rồi à?” Anh hỏi trong ánh mắt cay xè từ lúc nào
“Tôi nghĩ mình nên chấm dứt từ lúc này sẽ hay hơn đấy.....” Sica mạnh miệng nói
“Có nghĩa là....hoàng tử của cô....đã xuất hiện rồi?”
Một câu hỏi khiến cả hai nhìn thẳng vào nhau, Dragon không mong đợi nó là sự thật, anh đang mong chờ câu nói đùa hay một lời trách mắng từ cô
“Anh ấy xuất hiện rồi.....”
Cái gật làm cả hai đau nhói, Sica cười tự tin trước anh, và nhanh chóng quay mặt lại với dòng nước mắt của mình....
“Chúc mừng nhé....anh ấy chắc tuyệt lắm...” Lặng lẽ Dragon cũng gần như rơi lệ
“Không phiền cô...tôi về đây...”
Bước nhanh ra khỏi nhà, Dragon không tin nổi những điều mình vừa nghe thấy, anh cảm thấy buồn dù biết rằng trước đây anh đã mong người ấy của cô mau chóng xuất hiện để cứu vớt đời anh nhưng giờ nó càng làm anh buồn hơn....
Hoàng tử của em....chính là anh đấy...........
Công chúa....đã có hoàng tử mất rồi..........
TBC