Chap 33
My Sisters…My Family….My Heaven…..
TÍT TÍT TÍT........TÍT TÍT TÍT..........
“Yah...Ok TaecYeon, cậu đang ở đâu vậy? Thân chủ của cậu đang tìm cậu đó. Cậu biến đâu biệt tích mấy ngày nay vậy? Mau mau liên lạc với tôi ngay có biết chưa?”
TÍT TÍT TÍT TÍT TÍT............
“Yuri ah........Yuriiiiii...........”
TaecYeon mơ màng gọi tên Yuri, anh nằm sóng soài nơi góc tủ, cả gian phòng đầy hơi ấm của tình yêu giờ đây chỉ còn lại cái cảm giác lạnh đến rợn người. Tất cả vật dụng, tất cả những gì chứa đựng tình yêu mà anh dành cho cô cứ như được lôi ra hết trước mặt. Những hình ảnh về Yuri, những thứ Yuri thích thậm chí cả những gì Yuri để lại sau quãng thời gian hạnh phúc bên nhau cứ dập dìu trong ý nghĩ của con người đau đớn này.
Ôm chặt tấm hình của cô trong tay mà nước mắt cứ đong đầy trong nỗi nhớ. Dần dần cả con người này đang chết mòn bởi sự dày vò của bản thân. Anh đã sai, anh biết rõ là bởi do bản thân mình, song anh vẫn không thể lý giải được nó, vẫn đau khổ, đau khổ vì một lẽ hiển nhiên rằng sự nghiệt ngã lần đó như đã chấm hết tình yêu này
“Yuriiii....Yuriiiiii.........” Anh cứ gọi, gọi trong vô thức, gọi trong men cay cùng những giọt nước mắt đắng chát nơi môi. .
;_;
“Nhà gì mà bé tẹo.....Aishhh....Hôi quá đi mất....”
Seulong hít hà để tìm chút không khí nơi căn nhà u ám này, anh với tay bật công tắc mà hốt hoảng với những gì đang bày ra trước mắt mình. Một chút thương cảm khi nhìn nó lộn xộn lắp đầy chỉ toàn ảnh của Yuri song khi anh nhìn thấy cái tên bét nhè đang cuộn tròn nơi góc tủ thì lại thấy ghét vô cùng. Chỉ muốn lôi hắn ta dậy mà đánh cho một trận.
“Ái chà...cái tên này....gây ra bao nhiêu chuyện rồi lại trốn ở nhà thế này sao?” Túm lấy Taecyeon dậy, Seulong quát thật lớn.
“Yahhh.....anh là đàn ông kiểu gì vậy? Anh làm cho chị em họ thành ra như thế mà còn ngồi đây nốc rượu được sao?”
Taecyeon nhíu đôi mày rậm nhìn kỹ vào Seulong, một chút cười gượng trên môi khi đối diện với người quát mắng mình, nhưng rồi anh lại đang nhiên tiếp tục tìm những chai rượu khác.
“Ôi trời...cái thằng này....tức chết đi được mà” Seulong hậm hực lôi nhanh cái gã say mềm ấy vào buồng tắm. Với nhanh cái vòi sen mà xịt xối xả vào Taecyeon
“Tỉnh lại đi...anh phải giải quyết cho xong nó chứ? Anh càng lẩn tránh thì sự việc càng rắc rối thôi.....”
“Yuri....anh làm gì vậy? Ướt hết hình của Yuri rồi.” Taecyeon bật dậy đấm vào mặt Seulong, anh lo lắng lau chùi bức hình trong tay mình như một thứ mà anh có thể nhìn rõ được cô gái của anh
“Đúng là điên nặng mà....Yuri có chết đâu mà anh thành ra như thế? Nếu yêu cô ấy, sao anh không chạy đến bên cô ấy mà bày tỏ...anh hèn đến mức chỉ có thể yêu tấm hình này thôi à?”
“Tôi còn mặt mũi nào đến gặp cô ấy nữa chứ? Tôi có tư cách sao?....Tôi là kẻ đáng chết.....tôi đáng ra phải chết quách đi cho rồi...” Seulong thở dài nhìn cái gã đau khổ trong nước mắt ấy, ánh mắt anh có phần tội nghiệp song đâu đó lại dấy lên niềm vui tột độ nơi tận đáy lòng. Anh sẽ có hy vọng?
“Chết? Anh nghĩ nếu anh chết đi, Yuri sẽ có được niềm vui mới hay sao?”
“Tôi nói cho anh biết......anh phải sống, phải sống thật tốt mà nhìn chúng tôi con đàn cháu đống kìa! Hôm nay, là chính anh đã tự mình đánh mất Yuri...chứ không phải là vì kẻ khác....anh hãy nhớ rõ điều đó”
Cười nhếch mép một cách đắc ý, Seulong thản nhiên bước khỏi cái nơi tăm tối ấy. Ánh mắt anh hằn lên bao niềm hy vọng song đâu đó lại thấp thoáng sự lo âu mà chính mình cũng chẳng hiểu được. Rốt cuộc, Taecyeon vẫn còn yêu Yuri rất nhiều? Anh nhíu mày nghĩ ngợi nhiều điều. Sự thám thính này có lẽ đã sai với ý định ban đầu của gã công tử đang mưu tính? Nói vậy anh là người tốt hay kẻ xấu?
==`
“Hết việc rồi sao không về mà cứ đứng đó vậy?”
Yuri nhíu mày nhìn lấy vị công tử cứ ngồi thừ ra nơi góc bàn. Ánh mắt suy nghĩ xa xăm gì đó mà lần đầu tiên cô mới bắt gặp. . Vị thiếu gia này mà cũng biết ưu sầu sao? Cô cười theo cách nghĩ của mình trong một lúc mặc định
“Hazzz….hazzzz….hazzzzzzzzz” Seulong thở dài, ngồi bệt xuống lại thở dài……được một lúc thì nằm ngã ngửa ra ghế rồi lại thở dài……Vẻ mặt làm như thảm não, uất ức điều gì đó lắm….
“Anh bị khùng hả? Tự nhiên lại như thế? Cũng may ở đây chẳng có ai, chứ nếu có người thật….tôi chẳng biết làm sao nữa” Yuri nói rồi bỏ đi uống nước, lẽo đẽo theo sau cô cũng là cái anh chàng cứ như đang phiền muộn vì điều gì
“Sao em không hỏi là anh có việc gì? Em rõ ràng biết là anh đang có chuyện muốn nói mà”
“Việc của anh thì em quan tâm làm gì?”
Ánh mắt phẫn nộ đôi chút nhìn chầm chầm vào cô gái mặc nhiên trong công việc nhưng lời nói mạnh bạo một chút để quát mắng cái con người đó lại chẳng dám thốt ra. Rõ ràng thái độ này là đang cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình, anh cũng biết rõ cô thực chất cũng là muốn lơ tất cả mọi việc mà vùi đầu vào vi tính như một sự che đậy khôn khéo để không nghĩ đến ai kia cơ mà.
“Em có muốn biết gì về Taecyeon không?”
Tai ù mắt hoa, đôi tay thoăn thoắt trên bàn phím vi tính cũng tự nhiên dừng lại chừng hai giây. Im lặng phủ lấy họ nhưng rồi Yuri vẫn đủ bình tĩnh để trả lời anh một cách thoải mái
“Anh ấy vẫn khỏe chứ?” Nghèn nghẹn nơi cổ hỏng, đầu môi đắng chát cắn chặt vào nhau đau đến rỉ cả máu nhưng môi vẫn nhếch lên cười mỉa mai sự đau đớn nơi bản thân
“Người không ra người, chẳng biết là chết chưa nữa….Hazzz, nói chung….con người đó rất đáng chết đúng không”
Anh vừa nói vừa cười man rợ, bước đi dài về phía văn phòng của mình, đóng chặt cửa thì cũng là lúc nụ cười tắt hẳn vì kẻ vô tình ấy đã lập tức bỏ về sau câu nói của mình. Chẳng biết là đang thách thức nơi cô hay nó đang thực sự là tạo hình tượng đẹp nơi bản thân mình? Dẫu sao thì cái tình yêu đơn phương cũng đẹp với những gì trong sáng nhất mà anh có thể gìn giữ được như thế đối với Seulong là quá đủ. Anh mĩm cười nhìn ra bầu trời đêm lung linh đủ sắc tố mà long quặn thắt đâu đó không nguôi.
***
Bật cười thành tiếng với bản thân trong hơi men nồng nặc, Taecyeon lăn dài trên giường với bàn tay ai đó đang nâng đỡ, sự mềm mại này là có từ đâu? Cảm giác quen thuộc trong vòng tay ấm đến mức những tưởng là cơn mơ hoang đường trong cõi tuyệt vọng yếu đuối nhất của bản thân. Mĩm cười vì ánh nhìn quen thuộc, cử chỉ dịu dàng nhất khi được ai kia lo lắng lau chùi khắp cả thân người. Trong làn hơi men này giấc mơ của anh là có thật? Đầu óc nóng bừng với cảm giác khát cháy nơi cổ họng, da dẻ khô đi vì nhiệt độ mỗi lúc tăng cao, bàn tay ấm nống bịn rịn lau khắp cả khuôn mặt. Anh choàng mở mắt, dù là hư vô hay là mộng tưởng thì giờ khắc này chỉ cần có em là đủ.
Anh cười vì giấc mơ kì lạ này, đôi mắt đen láy hau háu nhìn anh mà thương cảm, cảm giác thốn xót nơi tận đáy lòng của cô gái ấy cứ vây lây anh. Không suy nghĩ, không đắn đo….anh nhắm mắt mà mơ về giấc mơ của mình. Hôn vội vàng, hôn nồng nhiệt và gấp gáp như bao nỗi niềm chất chứa dâng tràn, anh không cần biết ngày mai, anh chỉ là đang khát khao một thứ tình cảm nào đó trong nỗi tuyệt vọng của mình. Không cần biết cô gái bên dưới có đồng thuận hay phản đối, chiếm hữu là cách để buộc chặt đối phương.
Trong phút chốc cái cảm giác nửa thật nửa ảo trong anh cứ chập chờn, nỗi dục vọng tăng cao khi ai đó cũng dần nới lỏng vòng tay mặc cho kẻ bên trên cứ phủ đầy lấy bản thân. Môi lưỡi quyện vào nhau, cơ thể quấn chặt nhau như muốn xé nát cả hai tâm hồn. Cảm giác nơi lưng trần được vuốt ve trong bàn tay nhỏ bé của cô. Mồ hôi rịn ra hòa theo mỗi nhịp yêu thương nóng bỏng, bờ môi quyến luyến thèm khát cả con người cô trong cơn mê luyến đến tột độ. Hơi thở đứt đoạn trong cái ý thức còn sót lại sau phút giây hoan ái mê đắm. Anh vụt mặt vào vai cô, hít thật sâu và ôm thật chặt, anh cố mở mắt để không phải lao vào giấc ngủ hay phải tỉnh giấc trong cơn mộng này nhưng chỉ trong phút chốc cơn buồn ngủ ập đến một cách nhanh chóng…..Anh nhắm mắt và vẫn hy vọng trong ý thức đây sẽ sự thật cuối cùng của bản thân.
O__O
“Hey…Yuri….”
“Anh đến sớm thế?” Lê tấm thân mệt nhoài đến sở làm, Yuri đến sớm hơn mọi ngày, cười nhẹ chào cái anh chàng cứ hay léo nhéo bên tay, nhưng đôi mắt chất chứa nỗi phiền muộn không thể giấu diếm được nơi cô.
“Anh có về nhà đâu…..đêm qua anh ngủ lại đây mà”
“Mà hình như…bộ này hôm qua đã mặc rồi thì phải” Câu hỏi đầy bất ngờ của anh khiến cô hơi khựng lại một giây.
“Em có hai bộ” Ánh nhìn thất thần trả lời một cách qua loa của mình khiến Seulong cười gượng gạo mà bỏ về phòng.
“Vậy à”
RING RING RING…
“Alo, Taeyeon, chị gọi em có việc gì?”
“….”
“Em nhớ rồi….tối nay sẽ về mà”
Cúp máy sau câu nói ậm ừ của mình. Yuri lại thấy lòng nan giải nhiều hơn. Rõ ràng là không muốn quay về sao chỉ một câu nói của Seulong lại làm bản thân lo lắng đến mức ngu ngốc mà đẩy bản thân sập bẫy cơ chứ. Vụt mặt vào đống giấy tờ trên bàn, Yuri thở dài một cách nặng nhọc, cảm giác cực kì khó tả trong cái mớ hỗn độn suy nghĩ của cô. Tay sờ sẫm vào những dấu tích hằn lên của sự hoan ái hôm trước. Nước mắt trào ra đau buốt nơi trái tim yêu đến kinh khủng
Taecyeon, em yêu anh
***
TÚT TÚT TÚT..........
"sao gọi mãi mà không được thế nhỉ? Anh thật chất đang bận thật hay là ..... đang tránh mặt em đây?"
Đắn đo trong suy nghĩ khi đi tới đi lui hành lang trường. cô dùng dằn chờ đợi, chờ đợi một điều bình thường như mọi ngày. Song sự chờ đợi này sao bỗng nhiên làm người ta trông đứng trông ngồi thế kia? Anh thực ra không đến hay chỉ là đến muộn hơn một chút so với mọi ngày? Yoona cắn môi khi nghĩ lại lời đề nghị của chính mình, chẳng lẽ đàn ông lại sợ kết hôn đến như vậy? Và nếu nói vậy thì anh quả thật là đáng trách mà.
Càng suy nghĩ càng bấn loạn, nước mắt dư thừa đâu đó lại tiếp tục rơi vì một lẽ tự nhiên đang thốn xót trong tâm. Lần đầu tiên cảm giác giận Taeyang trong cô bùng phát nhiều đến thế. Biết rõ đây chỉ là kế hoãn binh của chính mình, cô chỉ là đang muốn trốn chạy. Cơ mà sao lại muốn được anh yêu nhiều hơn, muốn được anh chăm lo và chiều chuộng hơn thế? Há chẳng phải cô cũng đã yêu anh rồi hay sao?
Khựng lại ngay lối đi quen thuộc ngay trước mắt, bóng dáng anh bỗng nhiên ùa về đến ngập cả mắt, lần đầu tiên được anh nắm tay, lần đầu tiên được anh ôm chặt vào lòng...cả lần đầu tiên được anh hôn....tất cả tất cả ùa về như những cảm xúc đến bây giờ mới cảm được. Tự nhiên anh tuyệt vời đến mức khó tả. ==`
“Yoona, em làm sao thế?”
Ngẩn mặt để nhận ra giọng nói của người đối diện, môi mắt ươn ướt càng chùn lại hơn vì sự gặp gỡ lạ thường này sao lại nặng nề đến thế? Taecyeon nhoẻn miệng cười nhẹ, đưa đôi tay gầy guộc đỡ lấy cô gái đang ngồi sụp xuống bên góc cổng trường
“Anh đến đây làm gì?” Yoona lau nước mắt để nhìn rõ anh hơn, gương mặt của người đối diện mang một phong thái ảm đạm, hai má hóp vào như vừa trải qua cơn bạo bệnh thấy rõ
“Anh…có chuyện muốn nói với em” Anh trả lời, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào Yoona, tuyệt nhiên cô bé đối diện anh khẳng khái kéo anh đi về một góc tường nơi hành lang sau hè
“Em cũng có chuyện muốn nói….về chuyện của chúng ta……”
“Yoona à, anh không thích em…..”
Taecyeon bỗng nhiên cắt ngang lời nói của cô, anh nói một cách vụng về như sợ ai đó sẽ đau khổ về lời đề nghị của mình, mắt mở to, mồm mở rộng trước câu nói ấy
“Anh nói gì vậy?” Mặt Yoona ngớ ra nhìn anh trân trối
“Anh muốn trả lại em cái này…..”
Anh mở túi xách đưa quyển sổ trước mặt cô, quyển sổ với những dòng nhật ký một thời mà Yoona rất quý, nhưng điều này đã không còn quan trọng nữa vì với cô nó đã đánh mất kể từ khi cái cảm giác viết về anh đã thay đổi
“Sao…sao anh có nó?”
“Anh tình cờ nhặt được khi em đánh rơi ở trong studio của anh, anh xin lỗi vì đã đọc nó….và anh biết em đã thích anh”
“Taecyeon à….em….”
“Anh đã rất bối rối vì…..biết được điều đó…..”
“Khoan đã….em…..”
“Bỗng nhiên cảm giác gặp em tự dưng khác lạ trong anh, vì vậy…trong một lúc nào đó….anh đã…đã ngộ nhận trong ý thức của mình…..”
Taecyeon nói một tràng về suy nghĩ của mình, anh cắt mọi lời nói từ Yoona, anh giải thích giải thích vì một lẽ nào đó phải làm sáng rõ giữa cả hai?
“Taecyeon…..Khoan đã….”
“Không…để anh nói….thực ra….thực ra ….anh hoàn toàn không thích em đâu…..anh chỉ xem em là em gái…..anh chỉ là người có cùng chung sở thích với em…anh cũng chỉ là người bình thường không như những gì em nghĩ đâu…..”
“….”
“Em đừng thích anh làm gì…anh….chỉ yêu mỗi Yuri…anh…..”
“Taecyeon….đủ rồi….anh nhìn em này…”
Yoona vịnh lấy vai anh lại nói một cách mạnh mẽ cắt lời anh. Cái cảm giác bị từ chối này sao lại thấy vui đến lạ thường? Giữa hai trái tim từng lỗi nhịp giờ đây khi đứng trước nhau chỉ còn là một hạn định rạch ròi trong ý thức bất thường của con người.
“Đúng! Em đã từng thích anh! Em đã từng thần tượng và mơ tưởng về một người như anh!” “…”
“Nhưng…..anh có biết…quyển nhật ký này….em đã đánh mất nó từ rất lâu rồi không?”
“….” Hít thật mạnh, Yoona mở to mắt nhìn anh khẳng định
“Thậm chí, em cũng chẳng buồn mà tìm nó…vì em đã thay quyển nhật ký khác và nhân vật của em …cũng đã thực sự thay đổi….”
Yoona cúi mặt, cảm giác tự hào khi nói lên điều đó với, bỗng nhiên cả hai cảm thấy nhẹ nhõm. Mọi gánh nặng, mọi ưu phiền tuyệt nhiên vụt mất
“Nói vậy….em…..”
“Em thật chất là hoàn toàn không yêu anh….em đã ngộ nhận, ngộ nhận một cách ngốc nghếch về điều đó”
“….” Taecyeon vẫn còn ngây người với câu nói của cô, ánh mắt lóe lên nhiều tia hy vọng nhưng khi nghĩ lại sự việc tội lỗi ấy, nụ cười hờ hững trên môi chua chát đến ưu uất trong tâm can, dù là vậy nhưng có ai hiểu được cho anh lúc này.
“Thật sai lầm khi chúng ta đã làm ra điều ngốc nghếch đó….người đau nhất không phải là em cũng không phải là anh….mà là Yuri kìa”
“Anh hiểu, anh không mong rằng Yuri sẽ tha thứ cho anh đâu” Taecyeon nén cơn đau vào tim, nước mắt cũng chảy ngược theo chiều sâu lắng của sự tuyệt vọng não nề
“Anh yêu chị ấy, chị ấy cũng yêu anh…thậm chí là yêu rất nhiều, vậy sao anh….”
“Em muốn anh quay lại ư? Muộn rồi Yoona à. Anh không đáng được tha thứ đâu….chỉ hy vọng rằng Yuri sẽ hạnh phúc bên Seolung là đủ”
Taecyeon mĩm cười, cay đắng nơi đầu môi mà mãn nguyện trong ý thức, nhìn lên bầu trời trong xanh đẹp đến mức dịu kỳ, đâu đó hình ảnh về người con gái mà anh yêu phản phất chập chờn tuyệt đẹp đến lạ thường
“Taecyeon…..anh định bỏ cuộc?” Yoona cắn môi nhìn anh lo lắng, sao bỗng nhiên lại nói những lời lẽ thể như sắp làm chuyện dại dột thế này
“Cả cuộc đời này, anh chỉ hy vọng cả hai em sẽ cùng hạnh phúc bên người mà các em yêu.”
Vịnh chặc lấy bờ vai Yoona, anh nhoẻn miệng cười nhẹ, nụ cười đau khổ ánh lên trong đôi mắt thâm quần hốc hác đến cực độ. Anh khóc? Nước mắt hoen ướt của anh đang cố nén vào trong nhưng vẫn không thể, nó dấy lên theo nỗi yêu thương và tội lỗi của mình.
“Taeyang là người đàn ông tốt….hãy nắm chặt và đừng bao giờ buông nhé. Anh chúc phúc cho em và cậu ấy…”
“Taecyeon à, anh không sao chứ?” Lo lắng, sao giọng anh lại buồn đến thảm thương quá, anh thực chất là đang có ý định gì?
Mĩm cười một mình, anh quay mặt bước đi trong ánh lá vàng rũ rượi đua nhau rơi lả tả qua sắc thu hoang toàn nhưng đầy chất lãng mạn cô đơn của một kẻ đau xót. Anh ngẩn mặt nhìn trời, anh thở nhẹ và lại cười đầy chua xót khi nghĩ về ai kia.
Yuri, mãi mãi anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình, anh đã sai, anh đã sai khi bước nhầm hướng rẽ của chúng ta. Anh đã đánh mất viên ngọc trân báu mà vốn dĩ anh sẽ được sở hữu nó. Nhưng điều duy nhất anh có thể giữ lại được nơi trái tim mình đó là em….Yuri…..Anh mãi mãi…..mãi mãi sẽ yêu em…..
“Lại là trứng cuộn?”
“Uhm, không phải là anh thích nó nhất sao?”
Jessica mở lấy nắp hộp hứng khởi vì thành quả khổ nhọc dậy sớm chăm chỉ của mình. Lòng nhiệt thành này quá ư là cảm động song dường như đã đi quá với những gì cảm động trước đó nếu không phải nói là đến phát cáu vì nó
“Anh há miệng ra nào, em sẽ mớm nhé!” Sica cuộn một miếng đút vào miệng anh, đôi mắt cùng giọng nói tiu nghỉu của anh như muốn nhấn chìm món cơm mà anh yêu nhất giờ thì đâm ra ghét nhất ngay từ lúc này.
“Em đã tự tay làm ư?”
“Tất nhiên”
“Mấy ngày liên tiếp?”
“À há”
Giọng anh bỗng nhiên nhạt đi khác thường, ngồi ngửa ra ghế mà cảm giác khó chịu cứ vây lấy anh, một người khó tính như anh, một người hay quát mắng đến mức các nhân viên đều sợ sệt vậy mà chỉ một điều nhỏ nhặt lại chẳng dám nói ra. Anh đúng thật là đã thay đổi? Vì cô gái ngốc này sao?
“Sica, anh không ăn nữa đâu…sau này không cần phải dậy sớm để nấu cho anh nữa”
“Không sao, anh thích là được rồi”
“Ầy, Anh đã bảo là không cần cơ mà” Nỗi bức xúc bộc phát trong sự vô tư của cô gái kia, giọng nói anh nhấn mạnh khiến ai kia lập tức thu mình mà run rẩy
“Sao vậy? em … em làm không ngon à? Hay …hay em làm không hợp khẩu vị của anh….sao kì vậy…Yoona đã chỉ cặn kẽ thế cơ mà!”
Sica hốt hoảng hưởi hưởi hít hít lo lắng và sắp sửa lại món cơm ấy. Anh lúc này bỗng nhiên muốn phì cười vì điệu bộ lo lắng thái quá của cô, bắt chéo một chân của mình lại, nửa muốn nói thật nhưng lại chẳng nỡ làm ai tủi hờn. Anh nhíu mày hỏi
“Thế Yoona có biết nấu ăn không?”
“Không! Con bé xem từ trong sách rồi chỉ em”
Sica trề cả môi dưới ra nói nhanh mà không cần đến suy nghĩ còn anh thì càng nhìn càng muốn mắng cho một phát nhưng đâu đó lại cảm thấy thương cảm cho cô nhóc này mà lại chẳng nỡ mắng mỏ làm gì
“Biết mà, không nấu ăn được mà còn lựa đúng người để hỏi ghê!” Anh véo mũi kéo mặt cô gái đang lay hoay bên khay đựng thức ăn lại nói
“Nói thật, khó ăn lắm đấy…em định tra tấn anh đến bao giờ hả?”
“Thật là…khó ăn lắm sao?” Sica nhìn anh, ánh mắt sụp xuống mang đầy nỗi buồn và cảm thấy thất vọng nhiều hơn
“Thật mà, không tin em thử xem”
Anh mĩm cười khẽ khàng nói như sợ ai đó mất đi lòng tin nơi bản thân mình song cảm thấy có phần hơi quá nên khi thấy mặt cô tiu nghỉu, môi trề ra đến mức hết đát thì ai đó vui vẻ ăn mà chẳng còn thấy ngán ngẫm nữa.
“Anh….làm gì vậy? Khó ăn như vậy…thôi đừng ăn nữa mà”Sica tròn cả đôi mắt nhìn đương sự ăn một cách say mê, chả phải vừa mới nói là dở tệ sao bây giờ lại ăn nó một cách ngon lành đến thế?
“Dở cũng đã dở rồi, nếu bây giờ không ăn thì ăn trưa bằng cái gì?” Anh lại tiếp tục một cách khổ sở để nuốt.
“Em đi mua cái khác cho anh ăn, anh không cần phải cố thế này đâu”
“Anh đã bảo ăn được là ăn được mà...đem bỏ thì phí lắm…”
Nhìn anh ăn món ăn của mình mà cảm thấy thương làm sao, Jessica mĩm cười tận đáy lòng, người đàn ông này sao lại tuyệt vời đến thế? Biết rõ là không thể nuốt nổi cơ mà ăn ngon lành đến mức làm người ta muốn rơi cả nước mắt. Sau một hồi nhìn anh trong sự xúc động đến nỗi quá ư là nghẹn ngào, Sica cứ ngây ra mà sung sướng đâu còn biết gì về người đối diện đã ăn xong tự lúc nào mà tay quờ quạn tìm ánh mắt đối phương. Đến khi chợt nhận ra thì đã bị ai đó tóm gọn và kéo bản thân vào lòng.
“Em giận anh à? Sao ngây người ra thế?” Vuốt nhẹ đôi má của cô, anh hỏi
“Không, em thấy mình vụng về quá nên…”
“Như vậy anh thương…” Anh cắt ngang câu nói, ai kia vẫn chưa khỏi hết cảm động giờ lại thêm phần ngỡ ngàng vì anh, câu nói này ngọt gì mà ghê thế. Giờ thì có chết cô chắc chắn là sẽ không dứt khỏi anh đâu.
“Em lại sao nữa vậy?” Mặt Sica bỗng chốc đỏ bệt lên như vừa uống mấy chai. Cô rõ là đang mắc cỡ mà anh vẫn đương nhiên lo lắng vì một lẽ khác. Ai biết được phụ nữ đang nghĩ gì lúc này?
“Sica?”
CHỤT O__o
Hôn một cái chụt lên trên má anh, Sica mím môi chớp chớp đôi mắt cảm nhận cái cảm giác của riêng mình, thích thú vì như trả đũa lại cái đánh của anh vào mấy hôm trước, cô cười ngặt nghẽo vì cái suy nghĩ vốn ư là rất vớ vẫn của mình.
“Haha…Đánh bằng môi….vui thật”
Anh tuyệt nhiên chẳng biết lý giải sao cho tình huống này, đơ ra vì môi ai mềm mại đến thế. Cô gái này đáng yêu thì có nhưng sao tưng tửng lại nghĩ ra cái trò ‘đánh bằng môi?’ Phì cười vì sự đáng yêu này, bất chợt anh lại trở nên nghiêm túc nhìn cô, đôi mắt ưu tư chìm vào cái suy nghĩ gì đó trong đầu
“Hôm nay anh đưa em về…tiện thể…anh sẽ nói chuyện với Taeyeon về chúng ta nhé!”
Môi mắt mở to chứa đựng sự bất ngờ nhìn anh. Lập tức chùn đôi mắt nâu lại trong sự lo lắng đến tột độ của mình, cô cắn môi từ chối thành ý này, một sự thật vỡ lẽ tự nhiên khiến cả hai thấy thổn thức
“Không”
“???” Dấu chấm hỏi trong đầu càng ngày càng lớn dần. Chẳng phải khi yêu nhau tất cả đều phải có sự đồng thuận của người lớn hay sao? Với Sica người lớn nhất tất nhiên là Taeyeon cơ mà.
“Ý em là…..để hôm khác….hôm nay Taeyeon …. Bận lắm….”
Ai kia bắt đầu cảm thấy khó chịu khi nhìn cô gái tóc vàng này đang cố gắng ngăn cản mình, tự dưng nỗi lo cuồn cuộn dấy lên trong lòng, anh im lặng không nói gì. Sica cười khì, cố tạo ra một bộ mặt giả tạo nắm lấy tay anh.
“Uhm, vậy thì để hôm khác”
Nỗi buồn mang mác cứ vương vấn trong lòng, Sica nửa mừng nhưng cũng mang đầy tâm trạng vì anh, chỉ mỗi một điều nhỏ nhoi này sao lại làm người ta lo lắng đến thế.
Dragon, em xin lỗi….Liệu khi Tiffany quay về, anh có còn cố gắng để yêu em như thế nữa không?
***
“Fany….Fany về rồi mấy chị ơi……em nhớ chị lắm”
Ôm lấy chị mình trong sự mừng rỡ, Yoona cười rạng rỡ như một cô bé con ôm lấy mẹ. Dịu dàng đặt chiếc túi xách xuống sàn, một nỗi vui khó tả sau gần tháng trời xa rời ngôi nhà của mình cùng những cô em gái đáng yêu ấy, Fany cười hạnh phúc vòng tay ôm lấy Yoona
“Fany…chị định đi luôn đấy à?”
Jessica cũng chạy ra, cười tít mắt mà mắng, cũng cùng lúc Yuri vừa bước về nhà, ánh nhìn mừng rỡ khi thấy Fany. Cả ba được thể mừng quýnh mà ôm lấy ôm để làm như thương yêu đến tột độ
Căn nhà vui nhộn hẳn lên vì sự đoàn tụ này, bà chị Taeyeon đứng dựa góc tường mà chờ đợi sự đầu thú của cô em song sinh. Tiếng tằn hắn vang lên làm cả bọn im bặt, tất cả quay sang lẽo đẽo theo Fany đi lại gần Taeyeon giống như sắp có chuyện lớn đến nơi.
“Taeyeon, em về rồi”
“Còn biết đường về nhà à? Tưởng đi luôn rồi chứ?”
Khoanh đôi tay trước ngực, Taeyeon gằn giọng khiến cả bọn ai nấy đều phải sợ sệt, duy chỉ có mỗi Fany là mĩm cười nhẹ nhìn chị mình. Cô hiểu Taeyeon như chính bản thân cơ mà, những lời trách móc này đâu chỉ bao hàm một ý.
“Em đói….không có gì để ăn à?”
Fany nheo đôi mắt cười thản nhiên kéo Taeyeon vào nhà bếp trong sự dùn dằn rất ư là đáng yêu của Taeyeon, các cô gái còn lại thì cứ ngơ ngác nhưng ngay sau đó là lẹt đẹt chạy theo hai bà chị lớn mà cũng đòi ăn như những đứa trẻ.
“Em cũng đói”
“Em cũng đói nè”
“Cả em nữa”
Tiếng trẻ con nũng nịu vang lên khắp cả căn bếp, trong một lúc bỗng nhiên hóa thành những đứa trẻ ngoan hiền mà đợi đến giờ ăn, những đứa trẻ chợt im bặt khi bị ném cho cái lườm từ Taeyeon
“Thôi đi mấy cô, bao nhiêu tuổi rồi?”
Không gian đầy ắp tình thương của gia đình trong bữa ăn hiếm có, thoáng chốc bữa ăn được chén sạch sẽ song đằng sau sự hồn nhiên ấy vẫn có đôi chút ngượng ngịu đến khó thở. Yoona bước nhẹ đến bên bếp, hơi lo sợ trong cái khoảnh khắc chỉ còn lại cô và Yuri, tự hỏi lòng có nên nhắc lại những chuyện đã qua khi Yuri đang vui vẻ thế này? Thế là im lặng lại cứ bao trùm với cả hai. Yoona cũng chỉ biết lẳng lặng mà rửa bát cùng chị mình. Cảm xúc như muốn bùng nổ với những mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, Yoona chợt đánh rơi cái đĩa xuống sàn
XOẢNG
“Em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?” Yuri quay sang kéo Yoona đứng dậy tránh những mảnh vỡ ấy.
“Bao nhiêu tuổi rồi mà rửa bát cũng không xong thế?”
Mặc cho lời trách mắng từ người chị của mình, Yoona chợt bật khóc, nỗi niềm bức xúc được giải tỏa, cô ôm lấy Yuri, ôm lấy thân hình đang gầy đi trong sự đau đớn…
“Chị, chị….đừng giận em nữa….em thật sự không hề có gì với anh ấy cả….em nhớ chị lắm, em nhớ chị đến phát điên lên được….đừng hiểu lầm em nữa mà…chị à….huhuhu”
Thở dài trong thương cảm, Yuri cười hiền lau lấy dòng nước mắt của em mình, đứa em mà cô yêu thương rất mực, đứa em duy nhất của sự thương yêu, dù có làm nên tội lỗi gì song chỉ một lý do cũng đáng để xóa đi bao muộn phiền trong nhau vì đó là tình ruột thịt thiêng liêng.
“Ai giận gì cô đâu, ở với Sica riết rồi lây cái bệnh suy nghĩ ba cái vớ vẩn à!”
“Chị…chị thật sự…” Qúa đỗi ngạc nhiên nhìn chị mình, Yoona có thể tin đó là sự thật?
“Dù em và Taecyeon có là gì đi nữa, thì chị và anh ấy cũng đã chấm dứt…chị rõ ràng là không thể bỏ được cô nhóc này cơ mà”
Xoa lấy đầu cô bé khóc nhè, Yuri mĩm cười trong nỗi buồn mang mác tự nơi nào song dĩ nhiên gia đình vẫn là nhất. Điều hạnh phúc mà cô có thể cảm nhận được từ nơi mái ấm này chính là chị em mình
“Này hai đứa làm gì thế? Ra đây mà xem, Taeyeon và Fany lại cãi nhau rồi” Mặt Jessica đăm chiêu chạy vào kéo nhanh lấy họ ra đại sảnh, tiếng Taeyeon cứ vang lên đều đều còn Fany thì cứ im bặt trong ý thức
“Em điên rồi sao? Kẻ chết vợ, người chưa chồng mà lại đang nhiên sống cùng nhau? Em có còn coi chị ra gì không?”
“Ba mẹ mất sớm, nhưng dẫu sao chúng ta vẫn là người gia giáo học thức? Em làm chị chúng nó mà lại đòi ở riêng như vậy ư?”
“Nếu yêu nhau đến mức không thể rời được thì cưới nhau đi, khi đó sống thế nào mà chả được”
Một tràng tức giận được biểu lộ hết cả ra ngoài, Taeyeon tức như muốn phát điên lên chỉ vì câu nói từ người em song sinh của mình
“Em sẽ sống cùng anh ấy, chuyện cưới xin bây giờ thì không thể nhưng em biết và hiểu rõ là mình đang làm gì”
Cả bọn đứng ngớ ra nhìn Tiffany mà chột dạ vì lời nói quá ư là khẳng khái này, với Taeyeon chị ấy giống như một người mẹ, dù có thế nào thì lời cô vẫn luôn là phán quyết cuối cùng, nhưng sự kiên quyết này thực sự làm cho cả thẩm phán và các vị tham dự như bị tê liệt hoàn toàn.
“Được, em lớn rồi….muốn làm gì thì làm, chị sẽ không can dự vào nữa…được chưa?”
Taeyeon rơm rớm nước mắt bỏ chạy về phòng. Khóc và khóc tức tưởi, bản thân thể như mất hết vị trí chủ chốt của gia đình, cô lăn ra giường tay ôm lấy gối mà vùi sâu trong sự tức giận.
OH OH OH OH …..AH AH AH AH…..
Tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi nghe đến phát bực, cô giận dỗi chộp lấy nó lười biếng mà chẳng thèm nhìn xem số người gọi. Bực dọc, giọng cô vang lên cộc lốc như gặp phải kẻ thù
“Alo, ai đấy?”
“…”
“Ai đấy sao không nói?”
Im lặng một hồi lâu tiếng nói quen thuộc vang lên trong run sợ
Top bên kia ngập ngừng hỏi, chỉ nghe giọng nói thôi là anh có thể đoán chắc rằng ai kia đang nóng như lửa đốt rồi, suy nghĩ chẳng biết có nên nói tiếp hay không? Nhưng cúp máy ngay thì chắc còn có chuyện lớn hơn. Song xét cho cùng cô chắc cũng đang cần người mà giải tỏa giận, anh bấm bụng hỏi một cách rụt rè
“Em có…chuyện gì à?”
“Em bực…em đang bực lắm”
Vừa đúng lúc như đang muốn xả cục tức của mình, cô kêu gào nũng nịu như muốn ai đó xoa dịu chút đỉnh về tinh thần. Giọng anh cũng nhỏ nhẹ mà rót vào tai, chỉ cần có thế cũng đủ để cô cảm thấy vui lạ thường, anh đúng là hiểu ý làm sao
“Thôi đừng buồn nữa,còn có anh đây mà, cứ nhớ về anh là em hết bực ngay, ngoan nào anh thương mà”
“À, mà em đã dọn xong đồ chưa, mai anh đến sớm đấy”
“Em biết rồi, nhưng chúng ta chỉ đi có 2 ngày mà”
“Uh, thì là vậy. nhưng xong việc thì mình cũng nên dành thời gian cho nhau chứ? Hiếm khi được đi công tác cùng nhau mà”
“Em biết rồi, anh thật ham vui quá đi, cúp máy nha”
Tiếng bước chân nhẹ nhàng mở cửa phòng chỉ sau khi cô vừa dập máy, bàn tay mềm mại ôm lấy cô từ sau trong tiếng thỏ thẻ vừa muốn giận nhưng lại thấy thương vô cùng
“Đừng giận em nữa nha chị, em muốn được ngủ với chị” Quay người lại đối diện với Fany, ánh mắt cười xua tan mọi lo lắng. Taeyeon chỉ biết lắc đầu và ôm lấy em mình
“Chị lo cho em nên mới vậy, chứ nếu em không phải là em của chị xem, chị quan tâm làm gì cho mệt chứ?”
“Đúng, là chị em thì phải quan tâm lẫn nhau chứ?” Jessica lên tiếng, cùng lúc cả Yoona và Yuri đều bò hết lên giường
“Mấy đứa làm gì vậy? sao tự nhiên kéo vào đây?” Taeyeon ngồi bật dậy hỏi dồn
“Em muốn ngủ ở đây cơ?” Jessica dung dằn nói, hất vào vai Yuri đang ngáp dài
“Ai biết đâu, buồn ngủ lắm rồi mà Jessica cứ đòi qua đây cho bằng được”
“Ngủ chung đi, lâu rồi chị em mình đâu có ngủ chung”
Yoona cười toe bám víu lấy Fany, cả bốn đột ngột ôm lấy Taeyeon trong khi cô còn chưa kịp nói điều gì. Cả gian phòng lại bắt đầu ầm ĩ vì những tiếng cười đùa của những cô gái, không gian hạnh phúc này sẽ mãi mãi được gìn giữ trong kí ức của nhau. Mỗi người mỗi một hướng đi riêng nhưng chắc chắn rằng nơi tuyệt đẹp nhất sẽ là nơi này, nơi đầy ấp tiếng cười vang của tình yêu vô hạn. Cái nôi thiêng đường, cái nôi của tình ruột thịt thiêng liêng.
TBC……..
“Em mang giầy cao quá làm gì? Không thấy đau chân hay sao?”
“Vì em…lùn mà” =”=
“Tuy ‘mặt trời’ và ‘sao’ sẽ không bao giờ gặp nhau, nhưng trong thế giới của anh, chúng sẽ gặp nhau”
“Làm vợ anh nhe….” =.=