Girls' Generation Vietnamese Fanclub

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Girls' Generation Vietnamese Fanclub
Happy Women's day , Happy Birthday Taeyeon ♥ !

Top posters

Hannah (6287)
[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_left[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_right 
ImYoonacute1999 (5492)
[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_left[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_right 
Syn_luv_HyoCa (4622)
[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_left[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_right 
Ngốc♥TaeNy (4554)
[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_left[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_right 
ryn_luv_s9 (4453)
[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_left[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_right 
khOai.babie :") (4446)
[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_left[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_right 
playgirl_snsd (4368)
[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_left[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_right 
rabbitkut3_137 (4134)
[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_left[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_right 
mi♥s9 (3824)
[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_left[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_right 
hanhphuckhilasone (3822)
[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_left[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_right 

Latest topics

» [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112
by sulyconnit123 Sun Sep 20, 2015 9:09 pm

» [LONGFIC] Hào môn ái hận (Yulsic)
by taena_luv Sun Sep 20, 2015 12:04 pm

» Bạn thích phong cách của Yuri trong hit nào của S9 nhất? ^^
by annaiuyulnhut Mon Jul 13, 2015 9:31 pm

» [Thông báo]Tuyển Translator cho toàn Forum đợt 4
by soneforever Mon Feb 23, 2015 1:37 pm

» [Chú ý] Tự giới thiệu mình tại đây (dành cho mem mới)
by soneforever Mon Feb 23, 2015 1:23 pm

» ♥ "[SNSD fanfic] Kidnap My Heart"
by nhungphamiuluyoon Sun Feb 08, 2015 2:46 pm

» [Truyện] Happiness
by Lizzy Mon Nov 03, 2014 6:04 pm

» [Longfic] Mình anh
by Thiên.Linh Sat Sep 13, 2014 10:05 pm

» [FANFIC] Almost [ Chap 35 : Confessions ]
by điên đạt đỉnh Tue Jun 17, 2014 9:03 pm

» [PICS/SONE] Cho minh xin y kien!!!
by p3bo_1710 Thu May 08, 2014 3:14 am

Chat Box

Auto Login
Chatbox GGVNFC [Off] - Online [?] Away [?]

+18
yooseunghono1
taeyeonlinhkute
kenzys9
JenieYang
Thao_1999
™†ken†™
hoahonggai
ho_con_cute_98
babe_con
Hannah
soshi_yoonfany
capricorn
Always_is_ELF_and_Dianmon
Run devil run
lovegg
sena_iu_seohuyn_003
lovetiffany
Super Generation
22 posters

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Poll

    Các bạn thấy tên nào hợp với fic này?

    [ 4 ]
    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_left29%[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_right [29%] 
    [ 8 ]
    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_left57%[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_right [57%] 
    [ 2 ]
    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_left14%[Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Bar_right [14%] 

    Tổng số bầu chọn: 14
    Poll closed
    Super Generation
    Super Generation
    Thiếu uý
    Thiếu uý


    Posts : 268
    Money $ : 412
    Join Date : 14/08/2011
    Birthday : 14/01/1998
    Age : 26
    Sex : Nữ Capricorn
    From : La La Land

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by Super Generation Sun Mar 11, 2012 4:41 am

    First topic message reminder :

    Cre: Fic này không phải là do mình viết, lấy từ diễn đàn khác đó mà âu đó cũng không phải là tác giả fic này. Nhưng mà dù sao cũng lấy từ Zing.

    Nhân vật chính:
    Tiffany: 1 cô gái mồ côi cha mẹ từ nhỏ, ba mẹ mất vì 1 vụ tai nạn đáng tiếc, sống trong nhà tình thương, nhí nhảnh, dễ thương nhưng rất bướng bỉnh, bỗng 1 ngày trở thành 1 tiểu thư ...

    Yuri: Bạn thân của Fany, xinh đẹp, hiền lành và dễ mến, rồi 1 ngày gặp lại được 1 người đã mang đến hạnh phúc cho cô nhưng cũng mang đến đau khổ cho cô, 1 người thực sự quan trọng trong trái tim cô ...

    Jiyeon: Là người yêu của Nichkhun và cũng là 1 tiểu thư kiều ki`, cái gì đã mún là phải có cho bằng được nhưng lại có 1 sắc đẹp mà ai cũng mê, cái gì cô cũng có nhưng có 1 ngày cô bị mất tất cả chỉ vì 1 ngươi

    Jinwoon: Anh trai của Ji Yeon, thủ lĩnh của hội AM trong trường đối đầu với hội PM. Là 1 tay chơi có tiếng, lạnh lùng và tàn ác. Ánh nhìn của cậu lun khiến người khác phải cuối đầu nể sợ nhưng rồi 1 ngày lại bị 1 người làm cho thay đổi ...

    Nichkhun: Chủ tịch tương lai của tập đoàn đá quý lớn nhất nhì thế giới, đồng thời là thủ lĩnh của hội PM thuộc trường PAM, có cả một fan hâm mộ xếp hàng dài, cũng lạnh lùng không kém Jinwoon. Chỉ cười với đúng 1 người đó là Ji Yeon, nhưng rồi cậu ấy cũng thay đổi vì 1 người ...

    Junsu, Wooyoung, và Taecyeon: thành viên nhóm PM


    Được sửa bởi Super Generation ngày Sat Aug 31, 2013 10:31 pm; sửa lần 55.
    Super Generation
    Super Generation
    Thiếu uý
    Thiếu uý


    Posts : 268
    Money $ : 412
    Join Date : 14/08/2011
    Birthday : 14/01/1998
    Age : 26
    Sex : Nữ Capricorn
    From : La La Land

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by Super Generation Sun Mar 31, 2013 7:11 am

    Chapter 105

    "Hey nhóc!" – Yunho đứng trước cửa nhà trọ của Fany.

    "Oppa định rủ rê em đấy à?" – Cô cười khoái chí.

    "Ai thèm rủ rê gì em cơ chứ? Trên thực tế thì em chẳng có gì để lợi dụng cả. Họa chăng chỉ có em rủ rê anh thôi." – Anh đáp rành mạch.

    "Xí. Không cần. Oppa cũng đâu có gì?" – Cô bĩu môi.

    "Anh là sinh viên đại học, có việc làm, có ngoại hình tốt, tính cách trên cả tuyệt vời. Còn em thì sao? Thất học, thất nghiệp, ngoại hình thì... tạm ổn đi, tính cách thất thường, dở dở ương ương." – Anh bụm miệng cười làm cô tức điên lên.

    "Thôi nhóc, leo lên anh chở em đi xem vài nơi làm ngoài giờ. Em không đi học hay đi làm, lấy gì mà sống?" – Anh cười hòa.

    "Sống chết mặc em, liên quan gì đến oppa?" – Cô lầm bầm nhưng vẫn yên vị sau lưng anh.

    Anh không trả lời, chỉ lặng lặng đạp xe. Cô đến đây cũng đã một tuần. Quen thì cũng quen rồi hay nói thẳng ra là nhờ anh mà cô đã quen với cuộc sống, khí hậu lạnh nơi này. Mặc dù đôi lúc anh hay cố trêu chọc cô nhưng ở bên anh làm cô cảm thấy rất vui. Có lẽ anh nói đúng, cô nên kiếm một ngôi trường và một công việc part-time phù hợp, không lại mang tiếng là “ăn bám” anh.

    "Yunho!" – Một anh chàng khác vỗ vai anh từ phía sau rồi đạp xe song song bên cạnh.

    "Chào, lâu ngày nhỉ?" – Anh cười.

    Người thanh niên lạ mặt đưa mắt nhìn Fany, rồi lại nhìn anh.

    "Người yêu à? Sao không ra mắt?"

    Cô mở to mắt nhìn người kia, có vẻ là bạn anh. Nghĩ sao mà bảo cô là người yêu của anh cơ chứ? Cô có chồng rồi nhá! Trên giấy tờ thì cô vẫn chưa ký giấy ly hôn với tên kia. Híc!

    Nhưng cô tức anh hơn. Tự dưng lại đi cười cái điệu cười vô duyên đó rồi khẽ gục đầu.

    "Không biết người ta có đồng ý không."

    Lại vỗ vai anh một cái nữa rồi người kia phóng vụt đi khỏi tầm mắt cô.

    Không hiểu sao mặt cô nóng ran và theo giác quan, cô biết rằng hai má mình đã đỏ lên sau câu nói ấy của anh.

    "Này nhóc! Em muốn làm ở đâu đây?" – Anh chuyển chủ đề, chắc là thấy ngại với cô.

    "Ơ..." – Cô ngơ ngác – "Làm ở đâu cũng được ạ."

    Thấy thái độ là lạ của cô, anh khẽ cười làm cô được thể cứ đỏ rần mặt lên.

    "Vậy đến làm chung với anh đi. Anh cũng dễ quản lý."

    Quản lý sao? Anh xem cô là trẻ con à?

    "Oppa xem em là gì vậy nè?" – Cô nhíu mày, vẻ bực.

    "Con nít mà cứ lên mặt giáo huấn người lớn vậy hả?" – Anh cười lớn rồi như những lần trước, hễ cứ không muốn xem phản ứng của cô thì anh lại phóng xe đi thật nhanh.

    Chiếc xe đang bon bon ngon lành trên phố, cô lại khẽ hát nhẹ thì trời đổ mưa. Những giọt mưa lúc đầu còn “ngoan ngoãn” nhưng chẳng phút chốc đã nhuốm cả thành phố trong màn mưa và những tiếng mưa ngày càng nặng hơn.

    Chỉ một lát, anh và cô đã ướt mèm. Anh đạp nhanh hơn và nhìn quanh tìm chỗ trú mưa.

    Chiếc xe dừng lại trong một con hẻm nhỏ, dưới mái hiên tạm bợ nhưng cũng không đến nỗi nào.

    Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối, cô nhanh chóng bước xuống xe và chạy vào đứng dưới mái hiên, bên cạnh anh, nhìn anh cười thích chí:

    "Lâu lắm rồi mới được tắm mưa."

    "Ướt hết rồi! Chắc sẽ cảm mất." – Anh đặt tay lên vai cô, nhìn cô rồi lắc đầu.

    "Càng tốt, oppa sẽ đi làm kiếm tiền về chăm em." – Cô cười hì hì.

    "Gì chứ? Anh đâu phải là chồng em?" – Anh nhún vai và cười ẩn ý làm cô ngớ người.

    Cô quay mặt đi, vờ như đang ngắm mưa mà thực ra là không muốn để anh nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ dần của mình. Đưa chân đá đá vài giọt mưa, cô ngả tay ra phía ngoài mái hiên, hứng những giọt mưa trong vắt tựa như pha lê và hệt như nước mắt của Thượng đế.

    Bỗng một bàn tay ai đó nắm lấy tay cô, xiết chặt và kéo cô vào trong.

    "Vào đây đi! Em không đùa với mưa ở nơi này được đâu, sẽ đau đấy. Nó không giống nơi em ở trước đây." – Anh vừa nói vừa kéo sát cô vào cạnh anh.

    Rồi bàn tay cô cuộn tròn trong tay anh được anh đưa vào ủ trong túi áo khoác anh đang mang.

    Một thoáng sững sờ và cô chợt mỉm cười, tay anh ấm thật.

    Mưa chẳng những không thuyên giảm mà ngày một nặng hạt thêm. Những đợt gió mùa cứ lùa vào lạnh buốt. Cô khẽ rùng mình.

    "Lạnh sao?" – Anh quay sang hỏi.

    "Tại tay bên này ấm quá nên tay bên kia kiện cáo ý mà." – Cô nhìn xuống bàn tay đang nằm gọn trong tay anh rồi cười.

    Anh cũng cười trước kiểu đùa của cô. Không chần chừ, anh vòng tay ôm trọn lấy thân hình nhỏ bé của cô khiến cô chẳng kịp phản kháng gì.

    "Thế này cho công bằng, không cô chủ của tay này lại kiện." – Anh thì thầm vào tai cô.

    Cô lặng người.

    Tim cô đập trật nhịp và có vẻ như nhanh hơn.

    Cả người cô không còn lạnh nữa mà nóng phừng phừng.

    Cảm giác này quen thuộc quá.

    Giống như lúc cô ở cạnh Nichkhun.

    Liệu có một phút giây nào đó cô nhớ đến cậu khi đang ở cạnh anh chăng?

    Anh ôm cô lâu thật lâu và tưởng chừng như có lúc cô không muốn rút ra khỏi hơi ấm từ anh. Cô muốn sống trong vòng tay che chở và bao bọc của anh mãi mãi. Suy nghĩ đó làm cô bật cười. Liệu có phải cô là người có hai trái tim không? Chẳng phải trước đây, vì yêu Nichkhun nên cô mới rời khỏi cậu sao? Giờ nếu cô cũng... yêu anh như cái tình yêu cô dành cho cậu thì có phải hai trái tim, hai con người đang tồn tại trong cô hay chăng?

    "Có lẽ mưa không cho chúng ta về nhà rồi!" – Anh tặc lưỡi kéo cô ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.

    "À... dae."

    "Nhưng một đứa cứng đầu như em thì chẳng bao giờ chịu thua ai, huống hồ chỉ là một cơn mưa phải không?" – Anh nháy mắt.

    "À... dae." – Cô đáp khẽ rồi cảm thấy hơi lạnh truyền qua người, cảm giác hụt hẫng dâng đầy trong lòng cô. Đó là khi anh buông cô ra, không ôm cô nữa, chỉ có tay cô là nằm gọn trong tay anh.

    "Leo lên nhóc, anh chở em về nhà." – Anh kéo cô lên xe.

    Cô bước lên xe như một người mất hồn. Ngồi phía sau anh, anh bảo cô đưa tay vào túi áo anh cho ấm, cô cũng làm theo nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó. Có lẽ là trong túi áo thiếu mất bàn tay mang hơi ấm của anh.

    Lại một lần nữa, cô khẽ cười.

    **********

    Phòng trọ về đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài kia là rả rích não nùng đến lạ.

    Mỗi lần Yunho đưa cô về là cứ y như rằng từ mấy bà chị đến các em tuổi trăng non đều nhìn ngó sang phòng cô. Lúc đầu thì còn ngường ngượng vì họ vẫn luôn thầm thì sau lưng cô mà có khi nói cả trước mặt nhưng mà nghe một thời gian thành quen nên cô cũng không để ý làm gì.

    Anh bắt cô phải sấy tóc cho khô, thay lại áo quần thật ấm trong khi anh ướt bèm nhem từ trên xuống dưới.

    "Oppa cứ giống như mẹ em không bằng." – Cô trêu.

    "Vậy mà có người bảo anh là người yêu em mới đau chứ." – Anh đáp lại không kém phần dí dỏm làm cô tịt ngòi, chẳng biết nói thế nào nữa, chỉ lẳng lặng cúi mặt tiễn anh ra về.

    "Nhớ đóng cửa cẩn thận trước khi đi ngủ nghen nhóc. Không người ta lại vào bắt đi mất đấy." – Anh dạo dẫm cô cứ y như đứa trẻ lên ba.

    "Eo! Thế mà lúc chiều có ai bảo em không có giá trị lợi dụng thì bắt em đi làm gì?" – Cô chun mũi.

    "Sao không? Giờ anh mới nghĩ ra thêm một giá trị nữa của em đó nhóc." – Anh nháy mắt.

    Thấy cô nhíu mày, anh tiếp luôn:

    "Bắt cóc em tống tiền anh chứ làm gì." – Trước khi rời khỏi, anh còn tranh thủ cốc đầu cô một cái làm cô ôm đầu, nhăn mặt, hai mắt nhắm tịt nên chẳng biết anh đi từ bao giờ.

    Quay trở vào phòng, cô nghĩ miên man về anh, về cơn mưa chiều nay, về con hẻm nhỏ với cái ôm thật ấm, về nhịp đập trái tim cô và một phần nào đó, hình bóng của Nichkhun lại lảng vảng quanh đầu.

    "Quên đi! Mình và cậu ta đâu còn quan hệ gì nữa." – Cô lắc đầu nguầy nguậy.

    If you wander off too far.

    My love get you home...

    Tên Yuri hiển thị trên màn ảnh nhỏ của chiếc điện thoại. Cô khẽ cười rồi bắt máy:

    "Bạn hiền!"

    "Fany à, cậu vẫn ổn chứ?" – Yuri lo lắng.

    "Cậu nghĩ mình thì có chuyện gì được?" – Cô tự tin.

    "Lam Bình này. Thực ra trên một lần Nichkhun hỏi bọn mình về cậu. Liệu..." – Yuri ngập ngừng.

    "Mình và cậu ấy không còn quan hệ gì nữa mà." – Cô cười xòa mặc dù trong lòng có chút nhói đau. Đây chẳng phải là điều cậu muốn sao? Vậy thì còn hỏi thăm về cô làm gì?

    "Mình biết. Nhưng có vẻ cậu ấy rất..."

    "Không có đâu. Mà cậu gọi chỉ để nói về cậu ta thôi sao?" – Cô chuyển chủ đề.

    "À, không hẳn. Thế chuyện của cậu với anh chàng Yunho gì đó sao rồi?"

    "Umk... vẫn thế thôi."

    "Có thật vẫn thế không?" – Dù không thấy mặt nhưng cô vẫn đoán được rằng Yuri đang cười.

    "Vẫn có chút chút cảm giác. Chiều nay... *^*$#^%&%" – Cô thành thật kể tuy có bớt mắm bớt muối.

    "Anh ý thích cậu à?" – Yuri hỏi làm Fany giật mình.

    "Làm gì có." – Cô chối.

    "Thế thì là gì? Có lẽ nên làm rõ tình cảm của cậu đi, đừng làm bản thân cậu đau và làm tổn thương người khác." – Yuri nói rồi chào tạm biệt Fany.

    Fany vẫn cứ lan man suy nghĩ. Làm rõ sao? Tình cảm là thứ khó mà có thể làm rõ được trong một hai ngày.

    ~~~~~

    Fany có tình iu mời rùi nhé! Ai nói Fany mình ế chứ!? Có cả tá anh theo ấy chứ. Mà ko phải là loại người cùi bơ cùi bắp đâu nhé, toàn trai đẹp ko nó mới đau. Chọn đại đi unnie ơi, anh nào mình cũng tán thành mãnh liệt.
    capricorn
    capricorn
    Đại tá
    Đại tá


    Posts : 1832
    Money $ : 2264
    Join Date : 22/08/2011
    Birthday : 07/01/1999
    Age : 25
    Sex : Nữ Capricorn
    Occupation : Student~ Sone
    From : taeny fam

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by capricorn Sun Apr 21, 2013 1:58 pm

    eo ơi sao mà càng đọc càng bấn thế nhờ
    nhanh nhanh tung chap ms nha bạn
    HÓNG QUÁ ÀH!!!!
    tiện thể sr bạn vì lâu lắm rùi k mò vào đọc fic^^
    Super Generation
    Super Generation
    Thiếu uý
    Thiếu uý


    Posts : 268
    Money $ : 412
    Join Date : 14/08/2011
    Birthday : 14/01/1998
    Age : 26
    Sex : Nữ Capricorn
    From : La La Land

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by Super Generation Sun Apr 28, 2013 7:13 am

    Chapter 106

    Đoàng! Tiếng sấm làm Fany khiếp đảm nhìn ra ngoài bầu trời kia. Mưa vẫn rơi tạo nên bản giao hưởng trên mái tôn. Trời lâu lâu lại lóe sáng lên những tia chớp. Không khí nặng trịch. Bầu trời mang vẻ mặt đưa đám làm tâm trạng con người cũng chẳng thể vui vẻ hơn.

    “Tin mới nhận: Một chiếc xe thể thao đời mới do một người thanh niên điều khiển vì tránh người nên đã bị rơi xuống dốc núi hiểm trở. Nhận định ban đầu cho rằng người thanh niên trên xe đã chết và cảnh sát khu vực đang nhanh chóng tìm ra chiếc xe cùng với nạn nhân xấu số.

    Thực hiện bản tin: Nhóm phóng viên ở núi Nhất Thiên”

    Cô đưa tay tắt phụt cái TV đang chiếu những tin nhảm nhí.

    Đoàng! Lại là tiếng sấm, muốn dọa chết cô đây mà. Fany khẽ nghĩ rồi vùi đầu vào chăn rồi không biết ngủ tự khi nào.

    "Fany!" – Một tiếng gọi cao vút cất lên.

    Cô thấy mình đang đứng giữa một cánh đồng lau thật lớn. Cánh đồng lau này dường như cô đã thấy ở đâu đó rồi. Quen quá, mọi thứ ở đây rất quen thuộc với cô.

    "Fany!"

    Lại là tiếng gọi đó, lại là giọng nói đó, tên cô được xướng lên hòa cùng với tiếng gió và những bông lau trắng khẽ bay.

    Cô quay lưng lại. Một bóng người đang đi về phía cô, trắng xóa.

    "Là tôi đây. Em không nhận ra sao?"

    Cô nheo nheo mắt nhìn và cô thấy hình ảnh Nichkhun hiện ra trước mắt. Cậu đứng trước mặt cô, mỉm cười đưa bàn tay ra.

    Cô bất giác đặt tay mình lên tay cậu nhưng sao tay cô nhẹ bâng. Cô chẳng thể nào chạm vào được bàn tay của cậu. Cứ giống như cậu tàn hình trước mắt cô vậy. Cứ giống như một bóng ma lơ lửng mà giữa ma và người sẽ chẳng có cái gì gọi là khoảng cách...

    Cô cố với đến cậu nhưng không được. Cô hoảng hột vòng tay ôm lấy cậu nhưng lại hụt hẫng khi nhận ra mình đang ôm không khí. Cậu vẫn nhìn cô mỉm cười. Cậu không hề bước đi nhưng dường như gió đang thổi bay cậu, thổi cậu xa dần cô.

    "Anh đứng lại!" – Fany hét lên tuyệt vọng rồi chạy đuổi theo bóng Nichkhun nhưng càng đuổi lại càng xa dần.

    "Chính em đã giết chết trái tim tôi và giết luôn cả thể xác của tôi..." – Giọng nói cậu nhỏ dần, nhỏ dần và rồi cậu biến mất. Cậu biến mất ngay trước mặt cô, bỏ lại mình cô giữa cánh đồng lau bạt ngàn.

    "KHÔNGGGGG!!!!!" – Cô bàng hoàng tỉnh giấc. Mồ hôi thấm đẫm cả chiếc gối trắng xinh. Cô thẫn thờ nhìn xung quanh, vẫn đang ở trên giường, trong phòng trọ của cô mà. Làm gì có cánh đồng lau nào và càng không thể có Nichkhun ở đây.

    Chắc có lẽ là cô nghĩ đến cậu nhiều nên bị ám ảnh thôi. Cô tự trấn an mình rồi nằm xuống. Nhưng giấc mơ đó rất thật, thật đến nổi cái cảm giác hụt hẫn khi nãy vẫn còn đeo bám cô.

    Hai mắt cô vẫn mở thao láo. Cô sợ nếu nhắm mắt lại, cái hình ảnh ghê sợ kia sẽ lại xuất hiện trong giấc mơ.

    "Chính em đã giết chết trái tim tôi và giết luôn cả thể xác của tôi..."

    Cô bịt hai tai mình lại. Cái giọng nói đáng nguyền rủa kia cứ văng vẳng trong đầu cô, bao trọn lấy cô trong nỗi sợ hãi và trong màn đêm hiu quạnh chỉ có tiếng mưa và tiếng sấm là không ngớt trên nền trời.

    Rồi thì cuối cùng bầu trời cũng sáng hơn tí chút. Cô đã thức trắng một đêm chỉ để đợi mặt trời lên. Ánh sáng mặt trời có thể xua đi những suy nghĩ mơ hồ của cô.

    "Fany, có ở trong đó không em?" – Chị phòng bên gõ cửa phòng.

    "Vâng. Có chuyện gì vậy ạ?" – Cô ló đầu ra khỏi phòng.

    "Anh chàng Yunho tới tìm em kia. Anh ý ở dưới kia." – Chị ấy cười đầy ẩn ý nhưng cô chẳng thèm quan tâm, vác cái thân tàn ma dại xuống gặp anh.

    "Sao mặt lại hằm hằm cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy nhóc?" – Anh trêu cô.

    Fany ghé sát tai anh, thì thầm:

    "Yunho oppa! Hình như tối qua... em gặp ma."

    Mặt anh đanh lại rồi giãn ra vì nghĩ cô nói đùa. Cốc đầu cô một cái, anh cười hiền:

    "Có phải hôm qua dầm mưa về rồi mê sảng không?"

    "Không, em gặp ma thật mà." – Cô làm vẻ thành thật khiến anh không thể nào không lo... cho thần kinh của cô.

    "Thôi để tối nay anh sang ngủ với em nha?" – Anh lại đùa.

    Cô vứt ngay cái vẻ mặt thẫn thờ, thay vào đó là khuôn mặt giận dữ đang chực bốc khói.

    "Oppa nói gì đó?"

    "Trêu thôi mà nhóc. Thôi, lên xe đi." – Anh hất mặt.

    "Oppa không đi học à?" – Cô hỏi.

    Bất giác, anh quay lại đặt tay lên trán cô:

    "Đầu em đâu có nóng, sao hôm nay toàn nói linh ta linh tinh vậy nhóc? Hôm nay là chủ nhật thì ai dạy cho anh học đây?"

    "Chủ nhật tuần trước oppa cũng đâu có chở em đi chơi thế này?" – Cô lại cãi.

    "Anh có phải là tài xế của em đâu mà lúc nào cũng chở em đi khắp phố. Chủ nhật tuần nào anh cũng không chở em đi được vì có hẹn rồi. Chẳng qua là do tuần này số em hên, vì người ta hủy hẹn đột ngột thôi."

    "Hẹn ai vậy?" – Cô tò mò và ngay lập tức ăn một cú cốc trên đầu.

    "Con nít, tò mò gì." – Anh khẽ cười và một lần nữa, làm cô tức điên lên.

    "Khi nào em bắt đầu đi làm được?" – Cô bực bội.

    "Bắt đầu từ tuần sau. Đến đúng giờ nha nhóc." – Anh căn dặn.

    "Biết rồi ạ. Khổ quá! Đúng là ông cụ non." – Cô lầm bầm rồi nguýt ngang nguýt dọc.

    "Vậy để “ông cụ non” này dẫn nhóc đi thăm chỗ làm mới."

    "Uhm." - Cô không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ leo lên yên sau xe đạp mà ngồi thẫn thờ. Không biết là cô đang mơ hay là thật mà sao ngồi trên xe nãy giờ mà không thấy chiếc xe nhúc nhích gì hết.

    "Oppa sao không đi đi?" - Cô bực dọc.

    "Em đúng là thần kinh thiệt rồi." - Anh lắc lắc đầu.

    "Sao nữa!?"

    "Nhìn lại em đi, định ra ngoài với bộ dạng này sao? Sợ người ta sẽ làm em sợ mà không dám thuê em nữa."

    Cô ngẩn tò te nhìn lại hình dáng của mình hiện giờ, bộ đồ ngủ ống thắp ống cao, đôi chân trần đang được đặt tự nhiên lên hai bên chiếc xe đạp, mái tóc không thể rối hơn nữa giống như vừa mới trải qua một trận ẩu đả quyết liệt, còn chưa kể đến gương mặt với hai quần thăm mắt y như gấu trúc vừa mới xổng chuồng.

    "Ế chết!" - Cô giật mình rồi nhảy phóc xuống chiếc xe đạp chạy thẳng một mạch lên phòng trọ.

    **********

    Nơi mà Fany sẽ làm việc cũng là một tiệm kem với một phong cách rất đặc biệt. Kiến trúc tiệm đa phần là kính bền và khung gỗ nâu láng bóng.

    Tiệm kem có sân thượng và điều đặc biệt, tầng thượng đầy chong chóng và chuông gió tạo nên khung cảnh thật lãng mạn và nên thơ.

    Cô chọn một chiếc xích đu phía bên phải sân thượng để ngồi. Chân đung đưa và nghiêng đầu ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.

    "Sao?" – Anh ngồi cạnh cô hỏi.

    "Trên cả tuyệt vời." – Cô cười thích thú.

    Bỗng chốc, cô nhớ về câu chuyện hôm qua với Yuri, quay sang nhìn anh thắc mắc.

    "Em làm gì mà nhìn anh ghê vậy?" – Anh hỏi làm cô giật mình, quay mặt đi hướng khác.

    "Đâu có." – Cô chối nhưng rồi cái cảm xúc khó chịu cứ ray rứt trong lòng cô mãi không thôi. Một lần nữa, cô quay sang nhìn anh.

    "Mà oppa này..." – Cô ấp úng.

    "Gì cơ?"

    "Sao... sao oppa tốt với em vậy?"

    "Em không thích thế à?" – Anh hỏi lại cô.

    "À không... ý em là... tại sao oppa lại tốt với em như vậy trong khi em chẳng làm được gì cho oppa cả?" – Cô vẫn không thôi nhìn anh.

    "Em muốn anh trả lời sao đây?" – Anh nhíu mày.

    Cô im lặng.

    "Liệu có phải... oppa..." – Cô ấp úng.

    Anh khẽ nghiêng đầu rồi bật cười:

    "Em nghĩ là anh thích em?"

    Không hiểu sao cô lại gật đầu. Cô là một đứa thành thật hay là ngu ngốc đây?

    Đến đây, anh không nhịn nổi, bật cười thành tiếng làm cô sượng mình.

    "Sao anh chưa nghe Pháp luật nào quy định hễ tốt với một người là thích người đó nhỉ? Em ngốc quá nhưng cũng rất... đáng yêu!" – Anh lại cốc đầu cô.

    Cô há hốc mồm nhìn anh. Quả thật là cô chưa đủ cao siêu để hiểu hết những gì anh vừa nói. Rốt cuộc là có thích hay không đây?

    "Anh... thích em." – Anh nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói.

    Cô mở to mắt ngạc nhiên.

    "Nhưng... anh có người yêu rồi nhóc ạ. Anh đã tìm được người anh yêu." – Anh cười.

    Mắt cô lại chẳng thể nào thu nhỏ được. Tại sao lại có con người như anh nhỉ? Sao cô chẳng thể hiểu được những gì anh nói?

    "Oppa đang đùa em đấy à?" – Cô trừng mắt.

    "Đâu có. Anh đâu có đùa em. Anh nói thật mà. Anh thích em như một người anh trai thích một người em gái vậy. Còn người con gái ấy là người anh thực sự yêu." – Mắt anh nhìn xa xăm. Có lẽ là đang nghĩ về người anh yêu.

    Cơ mặt cô giãn ra. Vậy là anh không thích cô như một người con trai thích một người con gái. Một chút hụt hẫng nhưng rồi cô khẽ cười.

    "Unnie ấy là ai vậy?" – Cô lại tò mò. – "Có phải là người Oppa hẹn đi chơi mỗi cuối tuần không?"

    "Em thông minh lên từ khi nào vậy?"

    Biết là anh đang trêu mình nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy vui vui.

    "Cho em xem ảnh unnie ấy được không?"

    Chần chừ suy nghĩ một hồi, anh cũng rút từ ví ra một tấm ảnh còn mới. Cô nhìn người con gái trong ảnh, lại cười nụ cười hạnh phúc, người đó mang vẻ đẹp của một thiên thần và thực sự rất xứng đôi với anh. Cô khẽ liếc nhìn anh, nụ cười trên mặt ấy cũng đủ khiến cho cô biết rằng anh yêu người con gái trong tấm ảnh này như thế nào.

    Trời ngả bóng chiều, anh chở... cô về khu phòng trọ quen thuộc. Ít ra cô cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn sau khi nhìn thấy người con gái mà anh yêu.

    "Đợi anh ghé qua đây một lát." – Anh tấp xe vào sạp báo và chạy vào trong tìm một vài tài liệu cho bài luận. Cô đứng chơ vơ ở ngoài.

    Bàn tay miết nhẹ trên chồng báo tin tức, không hiểu sao, cô lại cầm một quyển lên xem mặc dù trước đây có cho vàng thì cũng đừng mong cô chúi mũi vào những tin tức vớ vẩn này.

    Xoẹt! Một dòng điện chạy ngang qua người cô. Cảm tưởng như mình không thể đứng vững nữa, cô ngã người về phía sau, may mà có anh đỡ lấy cô.

    Cô đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn anh.

    Tờ báo trên tay cô phút chốc đã ướt nhòe, hai mắt cô mờ dần đi. Lúc này, cô mới nhận thức được rằng mình khóc, rằng thứ chất lỏng có vị mặn kia đã thoát ra khỏi mắt cô mà chảy vòng quanh khuôn mặt tự bao giờ.

    Anh hốt hoảng nhìn cô, lo lắng cực độ. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô như vậy mà không hiểu lý do gì.

    "Chính em đã giết chết trái tim tôi và giết luôn cả thể xác của tôi..."

    Câu nói của Nichkhun lại hiện về trong kí ức cô như một lời nguyền lặp đi lặp lại, mà mỗi câu đều như muốn xé nát lòng.

    Nichkhun chết rồi. Dòng chữ quái ác kia đập vào mắt cô như dập tắt ngọn lửa duy nhất đang nhói lên trong lòng cô, như cắt đứt mạch đập của con tim cô.

    “Cậu chủ nhà họ Buck Horvejkul – người thừa kế duy nhất của tập đoàn Fashin chết vì tai nạn giao thông.”

    Sao lại dễ dàng như thế được? Cô không cho phép cậu đi một cách dễ dàng như vậy được. Cậu nợ cô nhiều lắm, cô còn chưa có cơ hội đòi lại những gì cậu nợ cô thì...

    Có phải cô đang mơ chăng? Nhưng ngay cả trong mơ cô cũng mơ thấy cậu rời xa cô, ngay cả trong mơ cô cũng mơ thấy cậu và cô ở hai thế giới khác nhau. Cái cảm giác hụt hẫn ấy lại nổi lên trong lòng cùng hình ảnh Nichkhun từ từ tan đi trong làn gió ấy hiện rõ lên mồn một trong đầu.

    Chết? Chết là chết được sao? Sao có thể cơ chứ? Cô mới chỉ không gặp cậu có hơn một tuần vậy mà đùng một cái cậu đã bỏ cô mà đi như vậy sao?

    "Fany, em làm sao vậy? – Yunho lo lắng hỏi.

    Cô ngước khuôn mặt ướt đẫm lên nhìn anh.

    "Yunho oppa.... có lẽ... em đang mơ... Em muốn gặp ma!" – Nói rồi cô khóc òa chưa để cho anh kịp hiểu ra mọi chuyện.

    Cô khóc trong vô vọng, cô khóc trong sự nuối tiếc, khóc cho quá khứ và hiện tại, khóc cho tương lai với những đường nét mờ nhạt, khóc cho một người ở lại và một người ra đi...

    "Tôi vẫn chưa kịp nói với anh là tôi yêu anh mà! Tại tôi nhát, tại tôi sợ bị từ chối, tại tôi sợ sự lạnh lùng của anh nhưng mà tại sao anh ngốc thế, đáng ra anh phải hiểu rõ hơn ai hết về điều đó chứ, còn chờ tôi nói sao? Đồ độc ác, đồ ích kỷ, lúc nào cũng chỉ biết đi một mình, đồ nhẫn tâm, đồ lạnh lùng, đồ người sắt, lúc nào cũng làm tổn thương người khác là sao!? Đồ tên chồng hắc ám, một con người vô lương tâm, đến một cơ hội được nói anh cũng không cho tôi là sao? Em yêu anh, em yêu anh nhiều lắm, em muốn nói điều đó cả trăm ngàn lần nhưng giờ anh bảo em phải nói với ai bây giờ? Bảo em phải làm sao thì anh mới có thể nghe được hả? Tưởng chết là hết sao? Tưởng chết là xong sao? Tên chồng hắc ám kia, em sẽ nguyền rủa anh suốt đời. Híc... làm sao bây giờ... anh có về đây không? Anh đang chơi trò ú tim với em đấy à? Muốn em lộ diện cũng không cần dùng chiêu ác vậy chứ? Anh làm được rồi đấy, anh làm em đau rồi đấy, anh làm em hoảng thật sự rồi đấy, anh làm em phải nói ra những điều mà có chết cũng muốn mang theo rồi đấy, anh còn lưu luyến gì cái chốn Thiên đường đấy mà không về đây hả?"

    Cô đưa tay xé tan tờ báo trong tay và rồi bỏ chạy. Cô không muốn tin tất cả những điều mình vừa nhìn thấy là sự thật. Có phải chăng chạy thật xa rồi thì sự thật đau lòng này sẽ không thể tìm đến cô?

    "Fany, em đi đâu vậy?"

    Tiếng Yunho văng vẳng phía sau nhưng cô nào có để ý đâu. Cô chạy miết, chẳng biết chạy qua những đâu, chỉ muốn quên hết tất cả. Cô đã quá mệt mỏi để phải đối mặt với tất cả những thứ ụp đến trong thời gian qua, giờ trốn chạy là cách duy nhất để cô không còn tổn thương nữa, hoặc ít nhất là không phải nghĩ về Nichkhun nữa. Nhưng càng muốn trốn tránh thì những mảng kí ức ngày ấy lại quay về, từng chút từng chút một ghép lại thành một cuốn phim chạy ngang qua đầu Fany.

    "Nichkhun!" - Cô hết lớn.

    ~~~~~

    Dạo này thấy fic bị ế nên đâm ra lười post lè lưỡi Nhưng dù sao cũng cảm ơn các bạn đọc đã kiên nhẫn chờ đợi. Bên này cũng đang hóng truyện của Leo Aslan. Truyện này cũng sắp đi đến hồi kết rồi. Bật mí chút: sẽ là happy ending nhé!

    ps/ Có ai đọc truyện 7 ngày ân ái chưa nhỉ? Đang bị ghiền truyện đó, hì! Mà cái forum này ngày càng vắng, chẳng còn mấy ai vào nữa.
    yooseunghono1
    yooseunghono1
    Lính mới
    Lính mới


    Posts : 6
    Money $ : 6
    Join Date : 18/05/2013
    Birthday : 06/09/1999
    Age : 24
    Sex : Nữ Virgo
    From : Hồ Chí Minh city

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by yooseunghono1 Sat May 18, 2013 8:20 pm

    Fic hay wá au ơi
    Đọc một lần là bấn liền ák
    Khun và Tiff cute wá
    BẤn nhất là Yuri vs lại Junho đó
    Đúng ngay cặp mà mình thik nhất lun mới ghê chứ
    Jun ho nhà ta ghê thiệt , dám đập đầu để lừa Yuri
    haha , mau ra chap mới nhé , hóng !!!
    heocon
    heocon
    Lính mới
    Lính mới


    Posts : 4
    Money $ : 4
    Join Date : 23/05/2013
    Birthday : 07/11/1996
    Age : 27
    Sex : Nữ Scorpio
    From : vinh

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by heocon Thu May 23, 2013 5:40 pm

    au ơi, sr au đọc hòai mà h ms cảm ơn au đk yêu thế
    au nhanh chóng ra chap ms đj au, ngày nào đk lên mạg là em ngồi ngóng au ra chap ms, đag kịch tính mừk nháy mắt
    KHUNFANY là couple tuyệt vời nhứt, mấy hôm nay cứ bấn 2 anh chị hoài
    au fải cho Khunfany nàh, nhớ nha au, ra chap ms nhanh nha
    Em chân thành cảm ơn au vui vẻ yêu thế yêu thế
    Super Generation
    Super Generation
    Thiếu uý
    Thiếu uý


    Posts : 268
    Money $ : 412
    Join Date : 14/08/2011
    Birthday : 14/01/1998
    Age : 26
    Sex : Nữ Capricorn
    From : La La Land

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by Super Generation Sun May 26, 2013 1:28 am

    Chapter 107

    Trùm chăn kín đầu, Fany rên rỉ trong đau đớn. Tại sao đến bây giờ cô mới thấy Nichkhun quan trọng với cô biết nhường nào? Tại sao đến bây giờ, cô mới nhận ra mình yêu cậu đến nhường nào? Tại sao đến bây giờ cô mới hiểu tình yêu của cô dành cho cậu còn lớn hơn cả cái tình cảm rung rinh của cô dành cho Yunho và rằng cô yêu cậu hơn ai hết và rằng hơn bao giờ hết, cô khao khát được yêu cậu như bây giờ, hơn bao giờ hết, cô ước mong được nói với cậu rằng cô yêu cậu. Nhưng... lại hai từ “số mệnh”, chẳng bao giờ cho con người ta hưởng hạnh phúc trọn vẹn... Lúc nào cô cũng nghĩ về cậu, chỉ là cô phủ nhận suy nghĩ đó của mình mà thôi. Cô đã từng đinh ninh rằng cảm giác của cô khi ở cạnh Yunho giống như cảm giác lúc bên cạnh cậu nhưng chỉ là lầm tưởng mà thôi. Cậu có thể thay thế Yunho nhưng không ai có thể thay thế được cậu trong cuộc đời cô và ngay cả trong trái tim cô.

    Giá như cô đừng gặp cậu, giá như cái ngày người ta đến đón cô ở nhà tình thương, cô kiên quyết không đi thì có lẽ số phận đã không có cơ hội để trêu ngươi cô như vậy.

    “Tin cậu chủ tập đoàn Fashin chết vì tai nạn giao thông được ghi nhận như một tin nóng. Vào sáng nay, tất cả các báo đều đã đặt bài này ở trang nhất. Tập đoàn Fashin sẽ do ai tiếp quản vẫn còn là một dấu hỏi chấm lớn. Liệu có phải vì sự cố này mà tập đoàn sẽ ngừng hoạt động một thời gian dài hay thậm chí là phá sản hay không?

    Theo điều tra của cảnh sát khu vực thì chiếc xe mang biển số Fx chính là chiếc xe độc quyền của cậu chủ nhà họ Buck Horvejkul – Nichkhun. Đến sáng nay, người ta đã tìm thấy chiếc xe ở vách núi. Theo lời kể của người dân ven khu vực thì họ đã đưa người thanh niên trong xe, tức cậu chủ Nichkhun vào bệnh viện gần đó nhưng tim cậu ta đã ngừng đập vào 7h36’ sáng nay và ngay sau đó, người nhà họ Buck Horvejkul đã tìm cách giấu cánh báo chí để đưa thi thể cậu về nhà. Có lẽ đây là một cú shock lớn cho gia đình họ và cũng là một lợi thế lớn cho đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Fashin nên chủ tịch tập đoàn này đã cố che đậy bằng cách an táng “ngầm” cho con trai.

    Dù sao đi nữa cũng xin chia buồn cùng gia đình về sự mất mát về cả vật chất lẫn tinh thần này. Xin hẹn gặp lại các bạn vào ngày mai.”

    "Câm miệng!!!" – Cô ném cái điều khiển vào màn hình ti vi rồi hét toáng lên.

    "Bịa đặt! Hắn ta sao có thể chết dễ dàng như vậy được. Nhất định là các người nhầm rồi!" – Giọng cô nhỏ dần rồi ngồi bệt xuống sàn.

    Úp mặt vào hai tay, cô khóc nấc lên.

    Làm sao mà cô tin được đây? Cậu bảo cô làm sao mà tin đây? Mới hôm nào Yuri gọi cho cô bảo rằng Nichkhun hỏi tin tức về cô, thế mà giờ đây trên các phương tiện thông tin đại chúng lại đầy tin của cậu. Họ bảo cậu đã chết. Đời nhiều người tên Nichkhun lắm, chắc không phải là tên chồng hắc ám ngày nào của cô đâu, chắc không phải là người đang nắm giữ trái tim của cô đâu. Nhưng mà người tên Nichkhun, là cậu chủ của nhà họ Buck Horvejkul, là người thừa kế tập đoàn Fashin, là người sở hữu chiếc xe mang biển Fx chỉ có một mà thôi. Đau lòng thay đó lại chính là người duy nhất cô yêu, người thân duy nhất, và cũng là người quan trọng nhất trên đời này đối với cô. Ông trời đang đùa giỡn cô sao?

    Cô là một người lạc quan, luôn có thể cười trong mọi hoàn cảnh. Nhưng bảo cô làm sao mà cười được khi mà những người cô yêu thương nhất đều lần lượt rời bỏ cô mà đi. Ông nội cô, ba mẹ cô rồi giờ đến cả Nichkhun nữa, Thượng đế cướp tất cả những “thiên thần” trong cuộc đời của cô, “chiêu mộ” họ về bên ngài để mình cô bơ vơ trên trần đời.

    **********

    "Xin cho em đặt một vé tàu đến..." – Fany nói trong tiếng nấc rồi nhanh chóng gập máy sau tiếng “Được” của chị nhân viên ga tàu. Bám vào thành tường để gượng dậy, cô lau qua khuôn mặt rồi khoác áo vào. Cô phải về chứ. Dù có phải lết cô cũng phải lết về đó để nhìn cậu... lần cuối, để hỏi tội cậu sao lại bỏ rơi cô mặc dù chưa bao giờ cậu bảo rằng sẽ đến với cô cả....

    **********

    Tàu đến bến, cô bước những bước chân nậng nề xuống sân ga.
    Nơi này thật quen thuộc đối với cô, nơi cô từng sống một thời gian dài và cũng chính là nơi có người mà cô yêu thương...

    "Chở cháu đến bệnh viện tỉnh ạ." – Cô leo lên taxi.

    Cô đã từng rất kỳ vọng vào xác suất sai lầm của bệnh viện này. Cô đã từng rất kỳ vọng rằng người đó không phải là Nichkhun.

    Một bệnh viện bên vách núi có địa hình hiểm trở nên không có lắm bệnh nhân.

    Tiếng bước chân dội vào tường khiến cho dãy hành lang trở nên trống đến lạ.

    "Y tá!" – Cô gõ gõ tay vào bàn của bác sĩ trực.

    Vị bác sĩ trẻ tuổi ngước khuôn mặt hiền từ nhìn nó.

    "Unnie cho em hỏi có phải hôm trước có một vụ tai nạn ở đỉnh núi này và người thanh niên trong xe được đưa vào đây phải không ạ?" – Cô đặt tay lên ngực trái, như muốn giữ chặt trái tim mình, không để nó bất ngờ vỡ òa trước một tin gì đó thực sự khủng khiếp.

    "Đúng rồi em! Nghe bảo cậu ta là cậu chủ nhà họ Buck Horvejkul." – Cô ý tá khẽ kéo gọng kính xuống để nhìn Fany.

    "Cậu ấy..." – Mắt cô nhìn khẩn thiết.

    "Cậu ta chết rồi. Người nhà đã đưa thi thể cậu ta về." – Cô y tá lại kéo gọng kính lên và chăm chú vào cuốn báo tin tức với khuôn mặt Nichkhun ở trang nhất, nói thản nhiên.

    Cô đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất rồi nhưng sao người cô cứ mềm nhũn ra như cọng bún, chân tay bủn rủn. Ai đó đang rút dần xương trong người cô, và rút luôn cái gọi là sự sống trong tâm hồn cô.

    "Em không sao chứ?" – Cô y tá nhíu mày.

    Cô không trả lời, chỉ thẫn thờ bước đi.

    Lắm lúc, cô muốn nằm lăn ra mà chìm vào giấc ngủ, chìm vào những mộng mị ảo mà thực.

    Cô đã mơ thấy Nichkhun. Và ngay lúc này đây, cô muốn được gặp cậu dù là trong mơ, muốn hỏi cậu tại sao lại rời bỏ cô.

    Một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô. Nhẹ nhàng lau những dấu tích của nước mắt trên khuôn mặt, cô mở cửa xe, nói bằng giọng thản nhiên nhất có thể.

    "Bác cho cháu đến sân bay Busan đi ạ."

    Chiếc xe lăn bánh, cô tựa đầu vào cửa xe, lơ đãng nhìn bầu trời với một màu u ám. Là trời u ám hay thực chất trong lòng cô không thể trong xanh đây?

    "Hơn một tuần không gặp, trông em cũng không khác xưa là bao nhỉ?" – Một giọng nói lạnh lùng mà quen thuộc vang lên.

    Một luồng điện rút ngang cột sống, cô giật mình quay sang.

    "Là... anh?" – Cô lắp bắp.

    "Không cần phải ngạc nhiên đến vậy chứ? Trông em giống như người mất hồn vậy, không cần biết có phải là taxi hay không, chỉ cần xe dừng lại bên cạnh là leo lên ngay à? Không sợ người ta bắt cóc sao?"
    yooseunghono1
    yooseunghono1
    Lính mới
    Lính mới


    Posts : 6
    Money $ : 6
    Join Date : 18/05/2013
    Birthday : 06/09/1999
    Age : 24
    Sex : Nữ Virgo
    From : Hồ Chí Minh city

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by yooseunghono1 Sun May 26, 2013 10:03 pm

    Fic hay lắm au ơi , tem nhé
    Ủng hộ au nèk ! Fany vs Nichkhun thì đẹp đôi khỏi nói
    Còn Yuri vs Junho thì...tuy k mĩ mãn nhưng cũng gọi là hết số zách rùi
    Ji Yeon vs Jinwoon thì chưa đâu vào đâu cả , đợi và hóng chap của au nhé
    5thing !!!
    blackleo0308
    blackleo0308
    Lính mới
    Lính mới


    Posts : 2
    Money $ : 2
    Join Date : 19/05/2013
    Birthday : 03/08/1993
    Age : 30
    Sex : Nam Leo
    From : thành phố Hồ chí minh

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by blackleo0308 Sun May 26, 2013 10:44 pm

    hay quá au ơi... Thích couple Nick-Fanny quá, mấy cp khác cũng đc mỹ mãn như ý muốn ko zậy au!?
    Hóng chap tiếp theo.... Au 5ting.....
    heocon
    heocon
    Lính mới
    Lính mới


    Posts : 4
    Money $ : 4
    Join Date : 23/05/2013
    Birthday : 07/11/1996
    Age : 27
    Sex : Nữ Scorpio
    From : vinh

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by heocon Mon May 27, 2013 7:51 am

    hay wa dj, toi nghiep Fany, chac bun lam day
    ma Khun lua Fany thui dug ko? Chu khun ma chet thi Fany se ntn?
    nhanh ra chap ms de au yêu thế yêu thế yêu thế
    Anh chang trog xe chac la Jinwoon nhi?
    Super Generation
    Super Generation
    Thiếu uý
    Thiếu uý


    Posts : 268
    Money $ : 412
    Join Date : 14/08/2011
    Birthday : 14/01/1998
    Age : 26
    Sex : Nữ Capricorn
    From : La La Land

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by Super Generation Sat Jul 20, 2013 7:59 am

    Chapter 108

    "Không cần phải ngạc nhiên đến vậy chứ? Trông em giống như người mất hồn vậy, không cần biết có phải là taxi hay không, chỉ cần xe dừng lại bên cạnh là leo lên ngay à? Không sợ người ta bắt cóc sao?"

    "Sao anh lại ở đây?" – Fany ngạc nhiên.

    "Giống em, tôi chỉ đến điều tra vụ của Nichkhun thôi." – Hắn nhún vai.

    "Vì tập đoàn Jinji của anh à?" – Cô nhếch mép.

    "Không phải vì Jinji mà là vì PM hội. Tập đoàn Jinji không phải là của tôi." – Jiwoon nhíu mày.

    Cô không nói gì, thở dài rồi lại nhìn ra phía ngoài kia. Sao ai cũng “có hứng thú” với việc này vậy nhỉ?

    "Tôi nhắc đến hắn làm em buồn vậy ư?" – Không nhìn cô, Jinwoon nói.

    Cô im lặng và hắn xem như là một sự khẳng định cho câu hỏi ban nãy.

    "Em đúng là một con nhỏ cứng đầu, chưa bao giờ chịu tin vào những việc bày ra trước mắt."

    "Anh nói vậy là ý gì?" – Cô bật người dậy.

    "Chắc em hiểu." – Jinwoon nhún vai rồi lao xe đi với tốc độ kinh hoàng.

    Fany bàng hoàng. Phải, cô thừa hiểu cái “điều bày ra trước mắt” mà Jinwoon nhắc đến là gì. Đâu phải là cô không chịu tin? Chỉ là cô chẳng thể nào tin được, chẳng thể nào ép bản thân mình phải tin vào điều đó được dù chỉ là tin tưởng tương đối.

    Không phải là cô cứng đầu nhưng mà đột ngột quá, kinh hoàng quá mà đối với một con bé như cô có lẽ là chưa thể thích ứng kịp với việc sống mà không có cậu trên đời mặc dù nếu cậu còn sống cũng sẽ không ở cạnh cô. Nhưng cô đâu cần cậu ở cạnh? Chỉ cần cậu sống khỏe mạnh, vui vẻ và hạnh phúc thì đối với cô thể là đủ rồi.

    "Em quen với tốc độ rồi à? Nhớ hồi nào em còn la oai oái mỗi lần phóng xe." – Jinwoon cười.

    Lại một lần nữa cô bàng hoàng. Ừ thì ngày nào Nichkhun chẳng chở cô đi với cái tốc độ đó. Chỉ có lúc đi xe đạp với Yunho cô mới sợ rớt khỏi xe chứ còn việc ngồi trong xe thể thao kiểu này có lẽ... cô quen rồi.

    "Thành thói quen rồi." – Cô cười buồn.

    "Kể cả việc có hắn trên đời?"

    Cô nhíu mày nhìn hắn. Cô hiểu chứ, cô hiểu điều hắn nói nhưng cô lại không hiểu tại sao hắn biết những gì cô nghĩ.

    "Có lẽ thế." – Cô chuyển hướng nhìn.

    "Để tôi giúp em thay đổi thói quen nhé?" – Jinwoon nhìn cô khiến cô giật mình, lặng người nhìn hắn mà chẳng nói được gì.

    Chiếc xe như biến mất vào trong những làn sương mù dày đặt, chỉ để lại tiếng gió thổi vút đằng sau.

    "Đến nơi rồi." – Cô nhìn cánh cổng trắng quen thuộc rồi bảo hắn dừng xe.

    "Có cần tôi vào cùng không?" – Hắn hỏi như một sự quan tâm.

    "Không cần đâu." – Cô cố cười – "Cảm ơn anh. Ít ra không tốn tiền taxi."

    Hít một hơi thật sâu, cô bước vào trong. Trước mắt cô tưởng tượng ra bao nhiêu viễn cảnh rằng trong ngôi nhà đó, ba mẹ chồng cô sẽ mỉm cười đón cô.

    Rằng khi bước lên gác, khẽ gõ nhẹ cửa phòng và cánh cửa bật mở. Và rằng phía sau cánh cửa kia, cô sẽ lại được nhìn thấy cậu.

    Chân cô bước nhanh hơn.

    "Fany hả con?" – Một giọng nói yếu ớt vang lên.

    Ba mẹ chồng cô gầy đi nhiều quá.

    "Nhà mình... có tang sao ạ?" – Cô hỏi một câu hỏi mà dường như đã tìm được câu trả lời cho mình.

    Mẹ chồng cô không nói gì, chỉ thở dài rồi bước vào phòng riêng. Bố chồng cô cũng chẳng khá khẩm gì hơn, ông nhìn xa xăm rồi nhìn lướt qua vai khiến cô thấy lành lạnh.

    "Con đi theo ta." – Ông nói nhẹ nhưng chắc nịch.

    Cô bước theo bố chồng vào một gian phòng cuối dãy nhà. Nơi đây chính là nơi đặt thờ ông nội và điều đó làm cô thấy sợ.

    "Nichkhun... có lẽ nó đã gặp được ông nội nó rồi." – Bố chồng cô vừa dứt lời, cả thân hình cô quỵ xuống, hai bờ vai run lên.

    Ảnh của cậu nằm ở kia, ngay bên ảnh ông nội. Cô tự hỏi nếu nói với bức ảnh kia liệu cậu có nghe thấy hay chăng?

    Giờ thì cô tin rồi. Giờ thì cô có thể tin rằng cậu đã không con trên đời này nữa rồi.

    Chào hỏi ba mẹ chồng xong, lấy lý do đi dạo, cô bước ra khỏi nhà.

    Trời lúc nãy còn nhá nhem bây giờ đã phủ một màu đen. Lại là nước mắt. Cô chưa bao giờ nghĩ khóc là yếu đuối nhưng giờ đây cô thấy mình thật yếu đuối, thật nhỏ bé biết nhường nào.

    Một chiếc xe dừng lại cạnh cô nhưng không một tiếng còi xe.

    "Lên xe đi."

    "Cảm ơn anh vì lòng tốt đó nhưng tôi sẽ cảm ơn anh hơn nữa nếu anh... để tôi một mình." – Cô nói xong rồi bỏ chạy.

    Jinwoon nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô chạy trong đêm, lòng gợn lên những đợt sóng lăn tăn.

    "Sao em cứ thích làm cho người khác phải đau thế nhỉ?" – Hắn lắc đầu rồi lái xe đi theo cô.

    Cô bảo cô rất sợ bóng tối. Nhưng giờ đây cô còn sợ cuộc sống này gấp trăm lần.

    Có phải chăng lúc con người ta sợ hãi nhất cũng là lúc họ can đảm nhất hay chăng?

    Tại sao cứ phải khổ sở vì hắn như vậy? Liệu người ra đi là tôi thì bây giờ em có như vậy không?

    Trên một chiếc xe gần đó, Jinwoon vẫn lặng lẽ quan sát cô, lòng nhói lên những suy nghĩ khiến tim đau đớn.

    Cô thực sự muốn ngủ.

    Cô thực sự muốn mơ.

    Cô thực sự muốn gặp cậu.

    Và cô thực sự muốn nói rằng cô yêu cậu...

    Dù không ở cùng một thế giới, một không gian, một thời gian nhưng cô vẫn muốn được yêu cậu mãi. Tình yêu vượt qua giới hạn của không gian và thời gian.

    Cô ngước mặt lên bầu trời để đón những giọt mưa. Mưa rơi như khóc thương cho một con người, một số phận. Mưa rơi xóa đi nước mắt cô nhưng lại chẳng thể nào làm dịu đi nỗi đau hằng sâu trong lòng.


    Sáng quá.

    Cô chợt thấy trước mắt mình một luồng ánh sáng đến chói mắt.

    Khẽ nhắm mắt lại và cô nghe thấy tiếng còi xe ngày một gần hơn.

    Chân cô đặt xuống lòng đường từ bao giờ.

    Kít... kít... kít

    Cô khẽ mỉm cười. Tất cả những gì cô muốn bây giờ không phải là sự sống của thể xác mà là sự sống của trái tim mình. Mà sự sống của trái tim cô đang ở chỗ cậu. Cô phải đến đó và sống tiếp với trái tim đang đập dang dở.

    Nếu có thế giới bên kia thật thì hãy cho nó được gặp cậu. Và nếu có Thiên đường, nếu Thiên đường là nơi những “thiên thần” của đời cô đang sống thì xin Thượng đế cho cô cơ hội được là một trong số những “thiên thần” bên cạnh người.

    Chiếc xe lao đi với tốc độ xé gió.

    Để lại cô nằm bên vệ đường.

    Trong tay cô những giọt mưa còn vương.

    Bên tai cô còn nghe được tiếng Jinwoon thét gọi tên cô rồi đột nhiên im bặt. Cô chẳng nghe thấy gì nữa ngoài tiếng mưa buồn.

    Ấm quá.

    Ai đó đang ôm trọn cô vào lòng.

    Vậy là cậu đã đến.

    Vậy là Nichkhun đã đến... mang cô lên Thiên đường.

    Cô thầm cảm ơn Thượng đế, có phải chăng Người đã cử cậu đến đây để dẫn cô về nơi bình yên của Người?

    Nhắm đôi mắt mệt mỏi, cô khẽ cười thật hạnh phúc trong vòng tay người mà cô yêu...

    "Cho em nghỉ một lát thôi rồi em sẽ lại mở mắt ra nhìn anh mà... Em hứa đấy bởi hơn ai hết, em muốn anh mãi ôm em như bây giờ."

    "Ngủ ngon nhé tình yêu của anh!"
    Super Generation
    Super Generation
    Thiếu uý
    Thiếu uý


    Posts : 268
    Money $ : 412
    Join Date : 14/08/2011
    Birthday : 14/01/1998
    Age : 26
    Sex : Nữ Capricorn
    From : La La Land

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by Super Generation Sat Jul 20, 2013 8:02 am

    Xin chân thành xin lỗi vì đã để các bạn đợi lâu. Mấy tuần qua mình bận quá. Nào là thi cử rồi chuyện gia đình này nọ, mãi mới có dịp lên post bài.

    Vậy là truyện chỉ còn ngoản 4, 5 chương nữa thôi là hết rồi. Cảm ơn các bạn đã theo dõi đọc truyện trong bao lâu nay. Dù không có nhiều người đọc nhưng mình vẫn sẽ post truyện vào mỗi tuần. Chân thành cảm ơn.
    heocon
    heocon
    Lính mới
    Lính mới


    Posts : 4
    Money $ : 4
    Join Date : 23/05/2013
    Birthday : 07/11/1996
    Age : 27
    Sex : Nữ Scorpio
    From : vinh

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by heocon Tue Jul 30, 2013 9:59 am

    tốt quá au ơj, e ủng hộ hết mình nha
    Thật ra cứ khi nào em lên mạng là lập tức vào coi xem au đã đăng chap ms chưa
    au đăng nhanh một chút nha. IU KHUNFANY NHỨT
    Thao_1999
    Thao_1999
    Thiếu uý
    Thiếu uý


    Posts : 271
    Money $ : 284
    Join Date : 06/12/2011
    Birthday : 25/05/1999
    Age : 24
    Sex : Nữ Gemini
    From : Việt Nam

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by Thao_1999 Wed Jul 31, 2013 9:52 am

    bây giờ 4rum ít người quá
    E vào cũng chờ đọc fic này thôiiii
    Super Generation
    Super Generation
    Thiếu uý
    Thiếu uý


    Posts : 268
    Money $ : 412
    Join Date : 14/08/2011
    Birthday : 14/01/1998
    Age : 26
    Sex : Nữ Capricorn
    From : La La Land

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by Super Generation Sun Aug 04, 2013 8:17 am

    Chapter 109

    Trước khi bắt đầu đọc truyện, xin các bạn hãy mở bài Cry on my shoulder nghe nhé. Nghe lúc đọc truyện càng hay ^^

    ~~~~~~~~~~~~~

    Nếu anh chết, anh sẽ mang em đi...

    Một nụ hôn nhẹ như gió được đặt lên trán cô.

    Chẳng còn đau đớn gì cả mặc dù lúc ngã xuống thấy thân hình ê ẩm và nặng trịch.

    Gần đến rồi chăng? Nơi ở của Thượng đế? Nơi ở của những “thiên thần”?

    "Fany."

    Tên cô được xướng lên. Cô thấy mình nhẹ bẫng như đang bay vậy. Trong tưởng tượng của con người, bất cứ thiên thần nào cũng có một đôi cánh. Cô muốn sở hữu một đôi cánh hồng – màu mà cô thích. Cô cố mở to mắt để nhìn rõ hơn đôi cánh của mình.

    "Fany."

    Một lần nữa và chỉ một lần đủ để cô nhận ra ai đang gọi tên mình. Giọng nói này giống như trong giấc mơ của cô vậy. Nichkhun cũng gọi tên cô và rồi nhẹ nhàng rời xa cô như một cơn gió.

    "Mở mắt ra nhìn tôi đi."

    Cô nhấc đôi mi ướt đẫm và trước mặt cô không ai khác chính là cậu. Cậu cười với cô giống như trong giấc mơ kinh hoàng kia và liệu có phải sau đó cũng sẽ giống trong mơ?

    Cô vòng tay ôm lấy cậu và bật khóc.

    Vậy mà trong một phút giây nào đó, cô chần chừ không muốn ôm cậu bởi cô sợ cậu sẽ tan biến như bọt biển trong không trung. Cô sợ!

    Vậy mà trong một phút giây nào đó, cô đã nghĩ rằng sẽ không được gặp cậu, sẽ không được nằm trong vòng tay của cậu như bây giờ. Cô cũng sợ!

    Vậy mà trong một phút giây nào đó, cô hãi hùng khi nghĩ ở một thế giới khác, cô sẽ lại sống tiếp cuộc sống cô độc. Cô lại sợ!

    "Tôi đã tưởng sẽ không được gặp anh nữa." – Cô khóc nấc lên.

    "Tôi biết cô không phải là người mít ướt mà." – Nichkhun cười xòa.

    "Anh sẽ đưa tôi theo chứ?" – Cô mở to đôi mắt ướt đẫm.

    "Tất nhiên."

    "Tôi chưa bao giờ được thấy Thiên đường." – Cô tỏ vẻ thích thú.

    "Cô sớm muộn gì cũng được thấy thôi, nhưng là không phải bây giờ." – Nichkhun lại cười.

    Cô giật mình, co rúm cơ mặt. Cậu nói vậy nghĩa là sẽ không cho cô đi cùng ư?

    "Vậy sao anh bảo sẽ đưa tôi theo?" – Cô nhíu mày.

    "Là tôi. Không phải là ma đâu." – Nichkhun nhéo má cô.

    Từ ngạc nhiên, cô chuyển sang vui sướng và sau đó là hạnh phúc tột cùng. Tại sao cô có thể nghĩ là mình chết rồi trong khi cô đang nằm bên vệ đường và chẳng có giọt máu nào hòa lẫn vào mưa?

    "Anh đã cứu tôi?"

    "Ừ." – Nichkhun gật đầu.

    Không phải là tôi cứu em mà là tôi đang cứu trái tim mình.

    "Vậy mà tôi cứ tưởng anh chết rồi. Vậy mà tôi cứ tưởng anh không cho tôi đi cùng. Vậy mà tôi cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp anh nữa. Anh có biết tôi sợ lắm không?" – Cô òa khóc, đấm thùm thụp vào lưng cậu.

    Nichkhun không hề phản kháng và cũng không hề né đi những cú đấm yếu đuối không sức lực. Cậu chỉ khẽ cười nhìn cô nói những điều “thật lòng”.

    Nhưng nếu anh sống, nhất định anh sẽ giữ em lại bên cạnh anh.

    Trên một chiếc xe gần đó, có một người mà ai-cũng-biết-là-ai khẽ nhếch mép cười.

    Vậy là tôi lại chậm một bước nữa rồi, chỉ một bước thôi để đến cạnh em...

    Jinwoon lặng lẽ quan sát Fany từ xa và rồi cũng lặng lẽ để tuột tay cô, lặng lẽ nhìn cô nằm trong vòng tay người con trai khác.

    Đã gọi tên cô nhưng im bặt khi thấy bóng ai đó ôm trọn lấy cô, thoát khỏi chiếc xe tử thần.

    Đã định chạy đến bên cô nhưng lại lặng lẽ trao cho cô một nụ cười chúc phúc.

    Bởi hơn ai hết, hắn hiểu nếu hắn cứu được cô cũng chưa chắc đã cứu được trái tim ấy.

    Có lẽ em không cần tôi để thay đổi một thói quen nữa rồi.

    Trao cho hai người đang nằm bên đường dưới màn mưa một ánh mắt cười buồn rồi đặt nhẹ tay lên vô-lăng.

    Cuối cùng cậu cũng xuất hiện, Nichkhun.

    **********

    "Tại sao anh lại giả chết?" – Cô vừa hỏi vừa sấy tóc.

    "Tôi không giả chết." – Cậu nói chắc nịch.

    "Vậy tại sao người ta lại đưa tin anh chết?"

    "Thương trường mà. Đúng là tôi có bị tai nạn nhưng người lái xe hôm đó không phải là tôi. Các đối thủ cạnh tranh với Fashin chỉ muốn loan tin vịt hòng làm suy sụp tinh thần mọi nhân viên trong bộ máy tập đoàn, công suất làm việc sẽ thấp và cuối cùng là đá Fashin ra khỏi top những tập đoàn phát triển nhất thôi."

    Nichkhun nói một tua. Cô ậm ừ rồi khẽ cười. Ít ra cô chỉ cần biết cậu còn sống là đủ.

    "Sao anh không thanh minh?" – Cô nhíu mày.

    "Chỉ là thuật tương kế tựu kế thôi. Cho họ tưởng bở rồi sẽ không đề phòng đến mối nguy hiểm mà Fashin đem lại." – Nichkhun nhún vai. – "Nếu không có vụ này thì liệu cô có trở về không?"

    Cô giật mình.

    "Tại sao lại bỏ đi?" – Mắt cậu ánh lên sắc lửa, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô.

    Cô sợ.

    "Chẳng phải anh hẹn tôi chỉ để ăn bữa cuối cùng rồi tạm biệt, ai đi đường nấy thôi sao? Ông nội mất xem như chúng ta không cần phải đóng kịch gì nữa. Tôi chỉ là đi sớm hơn một ngày thôi mà." – Cô phân bua.

    Mắt Nichkhun dịu lại, cậu chết sững vì những gì cô nói. Không lẽ cô không hiểu tình cảm của cậu sao? Hay thật sự cô chẳng có tí gì gọi là thích cậu cả?

    "Tôi đến chết vì cô mất." – Nichkhun đặt tay lên trán, ca cẩm. – "Trong hợp đồng đâu có nói là sau khi ông mất thì hợp đồng hết hiệu lực đâu."

    Cô thẫn thờ.

    "Nhưng mà Nichkhun này... Tôi đi thì có liên quan gì đâu. Chẳng phải trước đây khi ký hợp đồng, anh luôn mong thời gian trôi qua thật nhanh còn gì. Tại sao lại... tìm tôi?" – Cô nhìn cậu.

    Nichkhun trừng mắt nhìn cô. Cậu biết trả lời sao bây giờ? Không lẽ lại bảo rằng cậu yêu cô mất rồi. Rằng trước đây và bây giờ, tình cảm của cậu đã thay đổi sao?

    Ai lại... tỏ tình vào khung cảnh này nhỉ?

    Nghĩ một hồi, Nichkhun đáp:

    "Tôi là người giữ chữ tín. Tôi không cho phép tôi hay cô thất hứa. Nếu đã ký thì phải thực hiện dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

    "Ra thế." – Cô cười buồn. – "Nhưng mà chưa đầy một tuần nữa hợp đồng sẽ hết hiệu lực..."

    "Dù chỉ là một giờ cô cũng phải tuân thủ." – Nichkhun cắt ngang rồi đùng đùng bỏ ra khỏi phòng.

    Tiếng đóng cửa kinh thiên động địa của cậu khiến cô giật bắn người.

    Cô còn chưa đầy một tuần nữa để ở bên cạnh cậu.

    Khẽ cười.

    Không hiểu sao lại chẳng muốn nói cái điều mà trước đây cô cho rằng quá muộn để nói tẹo nào. Bí mật sống để bụng, chết mang theo.

    **********

    Cô sẽ không nhập học lại bởi cô nghĩ rằng chưa đầy một tuần nữa sẽ lại phải rời xa nơi này thì nhập học làm gì.

    Đến một nơi mới và nhập học chắc gì đã muộn.

    Nhắc đến một nơi mới, cô mới nhớ đến Yunho. Chắc giờ đang cuống lên tìm cô đây.

    Khẽ cười, cô nhấc điện thoại gọi cho anh.

    Chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã nổ tung:

    "Nhóc con, em đang ở đâu vậy hả? Sao lại trả phòng?"

    "Suỵt! Oppa làm gì mà dữ vậy? Em đang ở nhà em. Em về nhà rồi." – Cô cười cười.

    "Hả? Sao không báo với anh một tiếng?" – Yunho hậm hực.

    "Tại em vui quá nên quên mất. Xin lỗi oppa nha!" – Cô nói ngọt. – "Mà em đi thì oppa càng có nhiều thời gian bên người ấy của oppa chứ sao?"

    "Thôi thôi, đừng có đánh trống lãng."

    "Có đâu." – Cô cãi.

    "Em không về đây nữa à?"

    "Um... Khoảng một tuần nữa chắc em lại bị “đuổi” đến đó lánh nạn." – Cô suy nghĩ.

    "Khiếp! Cứ làm như đây là trại tị nạn không bằng." – Anh cười.

    "Giờ oppa mới biết sao?" – Cô toe toét.

    "Một tuần nữa anh giải quyết xong bài luận và vài công việc ở đây rồi sẽ đến chỗ em." – Anh hạ giọng.

    "Đến làm gì? Em không cần tài xế."

    "Ai bảo là anh đến đón em. Em giàu thế cơ mà. Anh đến vì việc riêng thôi." – Nhắc đến, giọng anh khẽ buồn.

    "Vậy em ra đón oppa nha?"

    "Đợi em ra đón thì khi nào mới bước ra khỏi nhà ga đây? Thôi, anh có việc, bye nhóc!"

    Nói rồi, anh gập máy. Cô chỉ khẽ cười. Đời sao đẹp thế!!!

    "Cô đang làm gì đấy?" – Nichkhun bước xuống cầu thang.

    "Chuẩn bị bữa sáng." – Cô cười.

    Cậu bước lại chỗ cô, nhìn nhìn ngó ngó một hồi rồi khuôn mặt chợt đanh lại.

    "Nhẫn cưới của cô đâu?" – Cậu gằn giọng.

    "Nhẫn... Nhẫn... á?" – Cô lắp bắp, hai tay run lẩy bẩy nhìn cậu.

    "Ai cho cô tự ý tháo ra vậy hả? Cô có biết nó quan trọng lắm không? Hay là cô làm mất rồi?" – Nichkhun nhíu mày.

    "Đâu có... Tôi để trên phòng."

    "Lên lấy đi." – Cậu ra lệnh mà cô lại răm rắp làm theo mới khổ.

    Đón chiếc nhẫn từ cô, Nichkhun nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón tay áp út của cô. Đoạn cậu nhìn cô, hỏi như một tên trộm:

    "Cô phát hiện ra gì chưa?"

    "Gì là... gì?" – Cô mặt ngô nghê.

    "Thì là... à mà thôi, đến lúc biết hẵng hay." – Cậu quay lại bàn ăn và ngồi, để mình cô đứng như trời trồng.

    Nhún vai, cô quay lại với bếp núc còn dang dở.

    **********

    "Để nhìn cậu kỹ hơn nào." – Yuri đi vòng quanh Fany, xem xét.

    "Chẳng khác gì mấy." – Sica phán.

    "Hai người lại sống cùng nhau à?" – Yuri nhìn Fany cười.

    "Ừ, sống nhờ thôi. Khoảng tuần nữa mình lại đi." – Fany cười trừ. Cô vẫn chưa kể với các bạn về bản hợp đồng bởi trong đó có ghi điều kiện là không được tiết lộ cho ai biết về sự xuất hiện của bản hợp đồng mà.

    "Kỳ thật!" – Sica chép miệng rồi hí hửng – "Hay cậu đến sống với mình đi. Sống một mình cũng buồn thật."

    "Nhưng mình lỡ hứa với Yunho oppa là tuần sau sẽ quay lại đó rồi. Sợ oppa ấy đến lôi cổ đi thì..." – Fany ngập ngừng.

    Hai đứa bạn mắt liền loé lên tia sáng, khẽ "À" một tiếng rồi nhìn cô nham hiểm như kiểu: “Hai người có quan hệ gì? Khai mau!”

    "Ý, không phải như mấy cậu nghĩ đâu. Yunho oppa có người yêu rồi mà." – Fany giải thích.

    "Hả? Vậy còn cậu?" – Yuri tròn mắt nhìn Fany.

    "Mình thì liên quan gì. Thật là." – Fany cúi mặt ngượng ngùng rồi kéo hai người bạn đi ăn kem.

    **********

    Đêm đến, Jessica ngồi lặng yên bên cửa sổ.

    Cả ngày cười đùa vui vẻ cứ như là muốn rút hết niềm vui của ban đêm vậy.

    Thảo nào mà giờ đây thấy lòng buồn vô hạn, chẳng hiểu vì sao.

    Lúc sáng cô gặp Taecyeon trên hành lang trường. Không hiểu sao cậu lại tránh mặt cô và cố ý bước đi thật nhanh. Điều đó khiến cô cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Ít ra cậu cũng đã nói là yêu cô mà, sao lại... vô tâm như vậy nhỉ?

    Yêu?

    Yêu là gì nhỉ?

    Cũng một lần muốn thử yêu là thế nào bởi từ lâu từ "Yêu" đã không còn xuất hiện trong từ điển tình cảm của cô nữa rồi.

    Điện thoại chợt rung, một tin nhắn và cái tên người gửi là Taecyeon không hiểu sao lại khiến lòng cô vui lạ.

    "Cậu có thể gọi cho tôi được không?”

    Một dòng thật ngắn ngủi và khó hiểu. Những tưởng chỉ có mình mới là người khó đoán không ngờ trên đời còn có những người còn khó đoán hơn cả bản thân mình.

    “Tại sao cậu ấy không tự gọi cho mình nhỉ?”

    Nghĩ vậy thôi chứ cô vẫn gọi cho Taecyeon.

    Áp tai vào điện thoại, cô bàng hoàng, cả thân hình như đông cứng.

    Cô đang nghe cái gì thế này? Là nhạc chờ của Taecyeon sao? Không phải vì vậy mà bắt cô phải gọi chứ? Chỉ để cho cô nghe bản nhạc chờ?

    If the hero never comes to you

    If you need someone you’re feeling blue

    If you wait for love and you’re alone

    If you call your friends nobody’s home

    You can run away but you can’t hide

    Through a storm and through a lonely night

    Then I’ll show you there’s a destiny

    The best things in life they are free

    But if you wanna cry

    Cry on my shoulder

    If you need someone

    Who cares for you

    If you’re feeling sad

    Your heart gets colder

    Yes I show you what real love can do

    If your sky is grey oh, let me know

    There’s a place in heaven where we’ll go

    If heaven is a million years away

    Oh, just call me and I’ll make your day

    When the nights are gettin’ cold and blue

    When the days are gettin’ hard for you

    I will always stay here by your side

    I promise you I’ll never hide

    But if you wanna cry

    Cry on my shoulder

    If you need someone

    Who cares for you

    If you’re feeling sad

    Your heart gets colder

    Yes I show you what real love can do

    "Gọi cho anh bất cứ khi nào em muốn khóc nhé. Hãy cho anh một cơ hội được chia sẻ cùng em bởi nhìn em một mình cắn chặt nỗi đau khiến tim anh như bị xé nát vậy. Anh không chắc mình có phải là Hoàng tử của đời em hay không nhưng có một điều mà anh chắc chắn và có thể là em không biết rằng: Anh yêu em!"

    Những giọt nước mắt khẽ đọng lại trên khoé mi của cô rồi rơi xuống lúc nào không hay.

    "Mở cửa cho anh đi. Anh đang đứng trước nhà em."

    Ngay sau đó, cô lao xuống dưới chỉ để mở cửa cho Taecyeon.

    Không hiểu sao lại hành động như vậy, chỉ biết là cô cần lắm một bàn tay, một bờ vai vào lúc này.

    Cửa mở, Taecyeon khẽ cười nụ cười quen thuộc mà có lẽ từ giờ chỉ dành cho một người.

    "Em khóc thật đấy à?" – Taecyeon tiến lại chỗ cô.

    "Anh..." – Khẽ ngước khuôn mặt ướt đẫm, cô nhíu mày.

    "Những gì anh đã nói thì nhất định sẽ làm. Nào, khóc đi." – Taecyeon vòng tay ôm lấy cô.

    Một thoáng sững sờ bởi lần đầu tiên có một người khác giới không phải là ba ôm cô như vậy.

    Một thoáng sợ hãi bởi nếu đặt nhầm lòng tin thì sẽ bị tổn thương.

    Một hoáng phân vân vì thật lòng không biết có phải là mình yêu Taecyeon thật hay không, chỉ cảm thấy vui và thoái mái khi ở cạnh cậu.

    Đó có phải là tình yêu?

    Nước mắt lăn ướt đẫm vai áo Taecyeon.

    "Anh không hứa sẽ làm em hạnh phúc nhưng anh dám chắc sẽ yêu em thật lòng."

    Yêu?

    Là vậy sao?

    Khi mà trái tim ta cảm thấy hạnh phúc và tìm đến một trái tim cùng đập chung một nhịp.

    Khi mà con người ta xóa đi tất cả mọi khoảng cách, mọi lớp vỏ bọc giả dối để sống thật với bản thân mình.

    Vậy thì cô - Jessica đã tìm thấy thứ gọi là Tình yêu và cảm giác khi yêu và được yêu.

    "Anh không dám chắc sẽ yêu em suốt đời nhưng ngay lúc này đây là khi anh biết rằng anh yêu em mất rồi!"
    heocon
    heocon
    Lính mới
    Lính mới


    Posts : 4
    Money $ : 4
    Join Date : 23/05/2013
    Birthday : 07/11/1996
    Age : 27
    Sex : Nữ Scorpio
    From : vinh

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by heocon Sun Aug 04, 2013 5:44 pm

    quá hay luôn, biết ngay là Khun giả vờ mà, làm Fany thót cả tim
    tội Jinwoon ghê, thui vì hạnh phúc của đôi bạn trẻ Khunfany zậy
    còn Khun sao ko nói luôn đj, còn ngại gì nữa, ko nói Fany đj với Yunho oppa đó
    Thanks au nhìu nhìu, ra các chap ms đj,xem Yunho vs Khun có gặp nhau ko?
    Thao_1999
    Thao_1999
    Thiếu uý
    Thiếu uý


    Posts : 271
    Money $ : 284
    Join Date : 06/12/2011
    Birthday : 25/05/1999
    Age : 24
    Sex : Nữ Gemini
    From : Việt Nam

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by Thao_1999 Thu Aug 15, 2013 12:35 pm

    bao h mới chap mới nhỉ <3
    p/s: forum ít người quá điiii
    Tiffany-181989
    Tiffany-181989
    Lính mới
    Lính mới


    Posts : 4
    Money $ : 4
    Join Date : 16/08/2013
    Birthday : 26/07/2001
    Age : 22
    Sex : Nữ Leo
    From : Việt Nam

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by Tiffany-181989 Fri Aug 16, 2013 11:43 am

    Chào ss, đọc chùa ss lâu lắm rùi nhưng bây giờ em lập nick để ủng hộ ss, ss cố gắng ra thêm chap

    mới nghen. Cố gắng nha ss, thaks ss:x, em là ship khunfany couple
    Super Generation
    Super Generation
    Thiếu uý
    Thiếu uý


    Posts : 268
    Money $ : 412
    Join Date : 14/08/2011
    Birthday : 14/01/1998
    Age : 26
    Sex : Nữ Capricorn
    From : La La Land

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by Super Generation Sun Aug 18, 2013 8:00 am

    Chapter 110

    Nichkhun đưa tay đẩy cánh cổng trắng để vào nhà.

    "Nichkhun!"

    Cậu giật mình quay lại khi có người gọi tên mình.

    "Jiyeon?"

    "Lâu rồi không gặp, cũng không ngờ cậu còn nhận ra tớ." – Jiyeon cười xòa.

    "Cậu nói hơi quá rồi đấy." – Nichkhun gãi đầu – "Mà sao cậu lại ở đây? Chẳng phải cậu đã đi rồi sao?"

    "Vì nhớ cậu quá đấy." – Jiyeon nháy mắt.

    "Cậu lại đùa."

    Jiyeon ngưng cười, tiến lại chỗ cậu, đôi mắt cô sưng lên vì có lẽ là do khóc.

    "Tớ tưởng hai người yêu nhau thật lòng nên mới ra đi để nhường cậu cho cô ấy nhưng không phải vậy." – Jiyeon nhìn xoáy vào mắt Nichkhun.

    "Cậu có ý gì?"

    "Tớ đã gặp Fany và những gì chứng kiến suốt bao nhiêu ngày qua đã khiến tớ nhận ra rằng tớ không thể để cậu rơi vào tay người con gái bắt cá hai tay kia được." – Hai mắt cô long lên.

    "Jiyeon... cậu đang nói gì vậy?" – Nichkhun hơi lo lắng.

    "Yunho..." – Jiyeon đang nói dở chừng thì chợt khựng lại khi thấy Fany lù lù bước ra. Cô nhìn sượt ngang vai Nichkhun – "Chào cô Fany, vẫn khỏe chứ?"

    "Chào. Cảm ơn và tôi khỏe." – Fany mỉm cười thật tươi.

    "Liệu tôi có diễm phúc được mời cô đi chơi không nhỉ?" – Jiyeon nhếch mép.

    "Đi chơi sao?" – Fany khẽ nhíu mày.

    "Cô không cần sợ tôi bắt cóc hay làm hại gì cô đâu bởi lần này có cả anh trai tôi nữa, anh ấy sẽ bảo vệ được cho cô mà." – Jiyeon đưa đôi mắt sắc nhọn nhìn Fany.

    "Jinwoon sao?" – Fany nhắc lại.

    "Cô nghĩ anh trai tôi thì còn có ai nữa?"

    "Vậy tôi đi cùng." – Nichkhun xen ngang. Làm sao để cô đi cùng với Jinwoon được cơ chứ. Một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên trong lòng cậu.

    Jiyeon dừng lại đôi chút trên khuôn mặt của Nichkhun rồi khẽ nhún vai:

    "Tùy cậu thôi. Tối nay 7h tôi sẽ cho xe đến đón nha." – Jiyeon nói rồi bước đi, ánh mắt cô như muốn nuốt luôn cả Fany vậy.

    "Anh nhất định phải đi sao?" – Còn lại hai người, Fany quay sang hỏi Nichkhun.

    "Tôi vẫn là người có trách nhiệm với cô mà." – Nichkhun bước vào trong.

    "Nhưng còn hai ngày nữa là hết hiệu lực hợp đồng rồi." – Cô nói lớn.

    "Hai giây vẫn phải thế chứ đừng nói là hai ngày." – Cậu bước chân vào nhà sau khi để lại câu nói với chất giọng vô cảm. Không hiểu sao, cậu ghét việc cô đem bản hợp đồng đặt giữa cậu và cô.

    **********

    Trời chập tối, một chiếc xe Limo đen loáng bóng dừng lại trước cổng biệt thự nhà Nichkhun.

    Fany cùng Nichkhun bước vào xe.

    "Đi đâu đây?" – Cô hỏi.

    "Làm sao tôi biết được." – Nichkhun nhún vai rồi khẽ đằng hắng. – "Này, cô đã ở đâu trong suốt những ngày không có tôi bên cạnh?"

    "Tôi... mặc kệ tôi chứ. Anh hỏi làm gì?" – Cô quay mặt đi hướng khác.

    "Yunho là ai vậy?" – Nichkhun cúi mặt.

    Fany giật mình, sao cậu lại biết về Yunho?

    "À, xe dừng lại rồi kìa. Xuống thôi." – Cô đánh trống lãng rồi bước xuống xe.

    Nichkhun nhìn theo cô, khẽ lắc đầu thật buồn.

    "Chào hai người." – Jiyeon cười tươi bên cạnh Jinwoon.

    "Chào!" – Fany vẫy tay, khẽ nghiêng đầu.

    "Vào thôi!" – Jiyeon kéo tay Fany.

    "Vào đâu?" – Fany nhìn quanh.

    Jiyeon đưa tay chỉ về phía trước.

    "Cậu đưa bọn tôi đến vũ trường à?" – Nichkhun há hốc mồm.

    "Đừng nói với tớ là cậu chưa bao giờ đến đây đấy chứ?" – Jiyeon nhíu mày.

    Nichkhun chợt nhìn Fany đang đứng ngơ ngác.

    "Nhưng... cô ấy..." – Cậu e ngại.

    "Sao? Cậu sợ tớ dạy hư vợ cậu à?" – Jiyeon tỏ vẻ dỗi. Mặt Fany đỏ ửng và mặt Nichkhun cũng chẳng kém. Vợ gì chứ?

    Jinwon chỉ đứng yên chẳng nói gì. Chỉ vì chiều ý em gái mà anh đến đây chứ thực ra cũng chẳng hứng thú với những cuộc chơi kiểu này lắm và chắc rằng đêm nay không khí sẽ vô cùng căng thẳng. Đến giờ, anh vẫn không hiểu tại sao Jiyeon lại quay trở về với khuôn mặt hậm hực và thẳng thừng tuyên bố sẽ không để Nichkhun rơi vào tay Fany.

    Vũ trường sôi động với tiếng nhạc xùng xình. Thật không khó để tìm được chỗ cho mình, nhất là khi Fany đi giữa hai anh chàng cao hơn hẳn cô một cái đầu và cùng một cô nàng hấp dẫn như Jiyeon. Hình như ba người họ rất có tiếng ở nơi đây. Nhìn cái cách mọi người nể sợ và nhường đường cho họ đi thì biết.

    "Unnie cho em chai rượu mạnh." – Jiyeon vẫy tay gọi đồ uống rồi nhanh chóng kéo tay Fany ra phía ngoài sàn nhảy. – "Ra nhảy cùng tôi nào."

    Fany lúc bấy giờ đang ngồi bên cạnh Nichkhun loạng quoạng vì cái kéo tay và lời nói của Jiyeon. Đây là lần đầu cô đến đây mà!?!

    Nhưng chẳng có cách nào để từ chối cả. Bỗng tay kia của cô được níu lại. Nichkhun vẫn ngồi yên như tượng, không thèm nhìn cô và Jiyeon, cất giọng:

    "Cậu để cô ấy yên đi. Đừng bày nhiều trò nữa."

    Jiyeon đứng lặng người.

    Sao Nichkhun khác quá, chẳng giống cậu của dạo còn là “người yêu” của cô tẹo nào.

    Vì Fany ư?

    Khẽ nhếch mép cười, Jiyeon ngồi xuống ghế đối diện Nichkhun.

    "Được thôi! Tớ cũng chẳng cần phải vui vẻ lắm với cô ta." – Cô nhún vai.

    Đặt cốc cocktail xuống bàn, Nichkhun nhìn những con người đang chìm vào điệu nhảy điên cuồng ngoài kia bằng nửa con mắt, tự hỏi không biết bao giờ mới thoát ra khỏi nơi đây và tất nhiên là cùng cô.

    "Nào, tôi với cô dù không thích nhau lắm nhưng vẫn uống với nhau được một ly chứ?" – Jiyeon đặt cốc rượu loại mạnh trước mặt Fany.

    "Tôi... không uống được." – Fany xua xua tay.

    "Không tệ như cô nghĩ đâu. Thử xem." – Jiyeon hếch mặt rồi kề cốc rượu của mình lên môi, uống cạn.

    Fany cười gượng gạo. Hay là thử nhỉ? Dù sao cũng chẳng có hại gì cho mình cả.

    Nghĩ vậy, cô ép mình uống cái thứ chất lỏng sóng sánh trong cốc thủy tinh tuyệt đẹp kia.

    Khẽ nhíu mày, cô cố cười rồi đặt cốc không xuống bàn.

    "Sao? Tuyệt phải không?" – Jiyeon cười tươi.

    Fany cười đáp lại mà mặt méo xẹo.

    "Vậy uống tiếp đi. Cô cũng phải sánh được tửu lượng ít nhất là bằng một phần hai chồng mình chứ?" – Jiyeon nhìn sang Nichkhun, nói đầy ẩn ý.

    Một ly.

    Hai ly.

    Ba ly.

    Chất lỏng kia cứ được rót vào cốc cô mãi. Cứ cạn rồi lại đầy, đầy rồi lại cạn.

    Hai má cô ửng hồng. Dấu hiệu cho thấy cô đã say.

    "Đủ rồi đấy Jiyeon." – Jinwoon cản bàn tay cô em gái đang rót rượu vào cốc Fany.

    "Oppa sợ em chuốc say cô ta sao? Oppa sợ em làm gì cô ta à?" – Jiyeon nhìn Jinwoon bằng ánh mắt nửa đau buồn, nửa giễu cợt.

    "Em làm vậy thì được gì?" – Jinwoon lấy chai rượu từ tay cô.

    "Tại sao oppa cứ phải đứng về phía cô ta nhỉ? Em mới là em gái oppa cơ mà? Oppa sợ cô ta say nhưng còn em gái oppa thì sao? Em gái oppa say thì có ai bảo vệ như cô ta không?" – Jiyeon đứng bật dậy.

    "Sao em lại nghĩ như vậy?"

    Jiyeon không trả lời câu hỏi của anh, quay lại nhìn Fany đang gục đầu trên bàn, khẽ cười trong nước mắt:

    "Cô sướng thật, có đến hai người... à không phải là ba người mới đúng chứ. Ba người đó đều cố sức che chở cho cô." – Nói rồi, cô bỏ chạy ra khỏi vũ trường nhộn nhịp.

    "Đưa cô ấy về nhà." – Jinwoon trừng mắt nhìn Nichkhun.

    "Không cần cậu phải dạy tôi điều đó." – Nichkhun trả lời nhưng vẫn không nhìn đối thủ.

    Với vẻ mặt hậm hực, Jinwoon chạy đuổi theo cô em gái.

    Còn lại mình cô và Nichkhun, cậu đặt cocktail của mình xuống bàn rồi quay sang nhìn cô:

    "Cô đúng là kém thật... nhưng lúc nào cũng là một con người hiếu thắng."

    Cõng cô trên lưng, cậu bước lửng thửng ra khỏi vũ trường.

    Cô nói mê sảng trong men say trên lưng cậu.

    Nhìn gương mặt đang đỏ ửng lên của cô, cậu khẽ cười.

    "Nichkhun..." – Cô rên rỉ. Cậu giật mình và dỏng tai nghe khi thấy cô nhắc đến tên mình.

    "Anh là đồ tồi!"

    Cô lảm nhảm làm suýt chút nữa là cậu thả phịch cô xuống mặt đường. Nghĩ xem tự dưng lại có người bảo mình là đồ tồi thì sẽ cảm thấy như thế nào cơ chứ? Cũng may là cậu kìm nén kịp.

    "Anh là đồ ngốc!"

    Tiêu cô rồi! Khói đã hình thành trên đầu cậu. Đồng ý là cô đang say nhưng chẳng phải trong cơn say, có những điều thường ngày không dám nói ra thì sẽ nói thẳng như ruột ngựa luôn hay sao?

    Vậy là thường ngày cô vẫn dùng hai câu cảm thán kia để nói về cậu ư?

    “Nếu cô tỉnh, chắc chắn cô không còn nằm yên trên lưng tôi nữa đâu.” - Nichkhun nghiến răng.

    "Mắt anh có vẫn đề hay thần kinh anh chạm chỗ nào vậy hả?" – Cô đưa tay chỉ lung tung, loạng quoạng trong không khí.

    Nhẫn nhịn.

    Nhẫn nhịn.

    Phải hết sức nhẫn nhịn.

    Cứ xem đó là rượu nói chứ không phải là cô nói.

    Người ta bảo một điều nhịn, chín điều lành mà.

    Gần đến nhà rồi, chắc sẽ không cần nghe cô nói mê nữa, không muốn chút nào. Không khéo ngày mai lại lôi cô ra làm bia đỡ đạn thì tội quá!

    "Tại sao anh không chịu hiểu nhỉ?"

    Cậu bắt đầu thấy tò mò. Hiểu ư? Hiểu điều gì?

    "Tại sao anh không chịu hiểu rằng tôi..."

    Cô ngừng lại càng khiến cậu thêm tò mò về vế sau, có chuyện gì xảy ra với cô ư?

    Chân cậu dừng lại, đứng chôn tại chỗ như đang chờ đợi một điều gì đó.

    "Cô sao?" – Cậu thì thầm vào tai cô, nhỏ nhẹ và ấm áp hết mức có thể. Cậu cứ như là thôi miên cô vậy.

    "Tôi..."

    Thình thịch... thình thịch...

    Tại sao tim cậu lại đập nhanh hơn nhỉ?

    "..... yêu anh... hức!" – Đầu cô tựa vào vai cậu và rồi không thấy cô nói gì nữa. Mà cần gì cô nói nữa, với cậu, chỉ thế thôi là đủ rồi, chỉ thế là hạnh phúc biết nhường nào.

    Khẽ mỉm cười, cậu đặt lên trán cô một nụ hôn.

    "Xong ngày mai, bản hợp đồng giữa chúng ta sẽ kết thúc, có nghĩa là xong ngày mai, mọi điều kiện được hủy bỏ và cũng có nghĩa là xong ngày mai, chúng ta sẽ có quyền được “yêu đối phương”.

    “Chờ tôi nhé, sẽ có lúc tôi nói cho em biết bí mật của lòng tôi mà một đứa ngốc như em sẽ chẳng bao giờ tự khám phá ra được.”

    **********

    "Bác sĩ, làm thế nào mới phục hồi được trí nhớ đây?" – Junho đập mạnh tay xuống bàn.

    "Cậu bình tĩnh đi. Cậu cứ rối lên như vậy cũng chẳng giải quyết được gì đâu." – Vị bác sĩ ôn tồn bảo.

    "Ông bảo tôi phải bình tĩnh là bình tĩnh thế nào? Thử hỏi nếu là ông, chẳng may quên mất vợ mình thì ông cảm thấy sao hả?" – Junho chồm người về phía trước.

    Vị bác sĩ mở to mắt nhìn cậu, cơ mặt đanh lại rồi khẽ đằng hắng một cách khổ sở.

    "Xin lỗi, tôi hơi quá lời. Thôi, không có việc gì nữa, tôi về đây." – Junho hạ giọng rồi bước ra khỏi phòng khám.

    Phản ứng của ông bác sĩ và việc cậu xin lỗi ông ta đều là có lý do của nó cả. Vợ ông đã mất trong một vụ tai nạn cách đây một năm và không nói thì hẳn ai cũng hiểu là ông ấy yêu vợ mình nhiều lắm.

    "Hù." – Một bàn tay nhỏ đập mạnh vào vai khiến cậu quay lại.

    "Yuri, sao em ở đây?" – Junho thốt lên đầy ngạc nhiên.

    "Em theo dõi anh đấy. Hì!" – Yuri cười rồi khẽ nhíu mày. – "Sao anh lại đến bệnh viện, đau ốm gì à?"

    "Đâu có. Chả là hôm qua đi xem bói. Thầy bói bảo hôm nay Yuri sẽ đi ngang qua đây nên đến đây chờ em thôi." – Junho nói dối không chớp mắt.

    "Thật không? Thầy nào hay vậy?" – Yuri nghi hoặc.

    "Em hỏi làm gì? Bộ muốn hỏi thầy xem bao giờ thì tụi mình cưới nhau à?" – Junho cười phá lên mặc cho hai má cô ửng đỏ.

    "Ai thèm." – Cô quay mặt đi hướng khác rồi bước đi thật nhanh.

    Junho cười tươi rồi chạy đuổi theo, vẫn không thôi lảm nhảm câu: “Khi nào mình cưới nhỉ?”. Chỉ tội cho Yuri, người đi qua, kẻ đi lại cứ nhìn chằm chằm vào cô mà chẳng thể che mặt được.

    "Ghé qua đây anh mua sợi xích nào." – Junho đề nghị.

    "Làm gì?"

    "Anh xích em lại, không cho phép em rời xa anh nữa." – Cậu nháy mắt.

    "Em là vật nuôi của anh à?" – Cô lườm nguýt.

    "Không, em đâu phải là vật nuôi đâu, em là thú cưng của anh mà." – Cậu xiết nhẹ tay cô rồi kéo về phía trước.

    Lắm lúc, cậu sợ rằng tình cảm sẽ không phải là một đường thẳng hay là một dốc núi cứ cao trào lên mãi. Nó giống như những làn sóng vậy. Lúc lên, lúc xuống, lúc xuất hiện và có khi sẽ biến mất mãi mãi.

    "Yuri này, nếu mà anh không thể nhớ lại được thì có phải em sẽ rời xa anh không?" – Junho nhẹ nhàng hỏi.

    Bàn tay nhỏ trong tay cậu khẽ buông. Một chút hụt hẫng nhưng không sao, cậu đã chuẩn bị tinh thần rồi. Nếu người con gái ấy thực sự muốn rút tay ra thì cậu sẽ buông tay cô. Tình yêu không phải là sự níu kéo, càng không phải là sở hữu.

    Yuri rút tay mình ra khỏi tay cậu và bất chợt vòng tay ôm lấy cậu, cười hiền:

    "Anh ngốc thật! Em yêu anh vì anh là chính anh chứ không phải là yêu trí nhớ của anh. Dù có hay không cái khoảng trí nhớ kia thì em vẫn yêu anh, mãi mãi yêu anh. Em không cần anh nhớ ra em, không cần anh hiểu rõ em như trước đây, chỉ cần anh yêu em và một lần nữa em khẳng định, em yêu anh là đủ."

    Yuri nghiêng nhẹ đầu, hương tóc cô bay thoang thoảng thật thơm dịu. Junho khẽ cười, cái mà người ta gọi là hạnh phúc có khi thật là đơn giản. Và cái mà người ta gọi là Tình yêu lại chẳng hề có một định nghĩa rõ ràng...

    Yêu là cùng chung bước trên con đường...

    Cùng nắm tay nhau thật chặt...

    Để luôn nhớ rằng...

    Bước thật chậm...

    Để biết yêu em nhiều hơn...

    "Vậy thì chúng ta hãy cùng xây dựng nên một ký ức mới. Ký ức thuộc về hai chúng ta."

    Cậu nói khẽ vào tai cô rồi đặt lên trên bờ môi ấy một nụ hôn thật ngọt ngào.

    ~~~~~~~~~~~~

    Ngày mai mình sẽ post thêm 1 chap nữa để bù vào tuần trước.

    PS/ couple Yuri-Junho sến quá ~.~ nhưng cũng rất ư là ngọt ngào nha ^^


    Được sửa bởi Super Generation ngày Mon Aug 19, 2013 7:12 am; sửa lần 2.
    Tiffany-181989
    Tiffany-181989
    Lính mới
    Lính mới


    Posts : 4
    Money $ : 4
    Join Date : 16/08/2013
    Birthday : 26/07/2001
    Age : 22
    Sex : Nữ Leo
    From : Việt Nam

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by Tiffany-181989 Sun Aug 18, 2013 4:09 pm

    giựt tem, bỏ tủ, truyện hay quá à, à cái đoạn jiyeon nói về tiffany phản bội quen yunho, phải là yunho chứ kg phải yuno nghen ss,cặp khunfany vẫn vậy chẳng có gì mới kg biết sáng mai dậy nấm hường nhà ta có nhớ những gì đã nói kg, chap này junho vs bà yul sến rện, còn ok cat vs công chúa băng giá của em vẫn kg thấy, cả ông junsu vs bà na cx dậy. mà ss kg tính cho wooyoung quen vs nàng nào à, nếu đc ss cho thằng chả quen vs bà tae đậu lùn nhà em nghen. cảm ơn ss đã đọc. mai là bắt đầu đi học kg biết có đọc thường xuyên và com cho ss kg nữa, nhưng vẫn sẽ cố gắng . thaks ss đã tranfic. mà thường em thấy đã có taec là taec vs na chứ ít thấy taec vs jess lắm, nhưng cx yêu cặp này dù chiều cao có hơi chênh lệch thật. mà em thấy cx lạ lần đầu tiên 1 fic nói jinwoon thik fany á nghen, kg thấy cặp này có hành động hay liên quan gì đến nhau, theo em cái vai mà ss cho jinwoon đóng nên cho siwon hay yunho thì hợp hơn , còn vai yunho nên cho luhan đóng thì hợp hơn vì mặt yunho lạnh lùng wa. cái này chỉ là ý kiến của em ss đừng giận nghen.


    P/S: vì truyện hay wa nên kg biết nói gì, thui chào ss em lượn đây, chúc ss một ngày tốt lành, ss saranghee <3
    Super Generation
    Super Generation
    Thiếu uý
    Thiếu uý


    Posts : 268
    Money $ : 412
    Join Date : 14/08/2011
    Birthday : 14/01/1998
    Age : 26
    Sex : Nữ Capricorn
    From : La La Land

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by Super Generation Mon Aug 19, 2013 7:51 am

    Chapter 111

    Một cuộc gọi đường dài đến cho cô bạn thân đã di cư sang Anh cách đây vài tuần.

    "Eunjung! Tớ Jiyeon đây."

    "Ừ, nhìn số là biết, cần gì giới thiệu." – Eunjung đáp hờ hững.

    "Cậu vẫn giận tớ thật đấy à?" – Jiyeon xụ mặt.

    "Ai dám giận cậu? Đó là quyền của cậu mà. Cậu muốn làm người tốt thì tớ có quyền gì cản cậu."

    "Tớ không cố ý. Chỉ là tớ thấy cách cậu đối xử với Fany quá tàn nhẫn."

    "Và thấy tớ là một con người thủ đoạn?" – Eunjung nhếch mép.

    "Không có. Tớ biết cậu làm vậy chỉ là muốn tốt cho tớ thôi mà."

    "Vậy tại sao cậu không làm đến cùng? Cậu bỏ dở như vậy, yếu đuối như vậy thảo nào chẳng bao giờ dành được tình yêu của mình."

    "Vậy chứ cậu mạnh mẽ đấy Eujnung, cậu có được tình yêu của Junho không?

    "..."

    "Cậu yên tâm nha, bởi nhất định tớ sẽ tìm được cho mình một tình yêu đích thực." – Jiyeon khẽ cười.

    Cả hai cùng ngồi tâm sự một lúc Jiyeon mới chào tạm biệt Eunjung rồi bước ra khỏi nhà.

    Tại một quán ăn...

    "Hey, Nichkhun, bàn này! – Jiyeon vẫy tay.

    "Cậu hẹn tớ ra đây có chuyện gì không?" – Nichkhun kéo ghế xuống và ngồi đối diện cô.

    "Có chuyện. Tớ có vài câu hỏi muốn hỏi cậu." – Jiyeon khuấy ly nước cam vắt và nhìn đường phố qua khung kính.

    "Là gì?" – Nichkhun thắc mắc.

    "Cậu không còn yêu tớ thật chứ? Trả lời thật đi bởi tớ muốn kiểm chứng." – Jiyeon vẫn không chuyển hướng nhìn.

    Nichkhun ngồi lặng im, một hồi sau mới lên tiếng.

    "Kiểm chứng gì?"

    "Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ." – Jiyeon quay lại nhìn Nichkhun, khẽ cười.

    "..."

    "Hết rồi?"

    "..."

    "Vẫn còn sao?"

    "Thực ra... tớ đối với cậu chỉ còn thứ gọi là ơn nghĩa và tình bạn. Cậu là người kéo tớ ra khỏi cái màn coolboy và khiến trái tim tớ ấm áp hơn. Tớ rất biết ơn cậu."

    "Thế thôi?" – Jiyeon nheo mắt.

    "Umk. Thế thôi." – Cậu gật đầu.

    "Vậy nếu tớ và Fany cùng rơi xuống sông thì cậu sẽ cứu ai?" – Jiyeon hỏi và ánh mắt xoẹt qua một tia cười.

    Nichkhun sững người. Thường thì ở trên những cuốn phim, những câu hỏi này không có gì là kỳ lạ hoặc đáng ngạc nhiên cả. Nhưng cậu hỏi này bất thình lình bị quăng vào mặt cậu một cái bịch, làm cậu nhất thời không trả lời được.

    "Tớ..."

    "Tớ hay cô ta?" – Jiyeon hơi hướng người về phía trước.

    Nichkhun không trả lời. Mãi cho đến một lúc sau, Jiyeon mới lên tiếng.

    "Thôi bỏ đi. Tớ hỏi chơi thôi!" – Nói rồi, cô dứng dậy và bước ra khỏi quán.

    Nichkhun lắc đầu khó hiểu rồi bước về nhà. Cậu đang chờ đợi biết mấy cho ngày hôm nay kết thúc. Lúc đó, hẳn cậu có thể nói yêu cô mà không vi phạm hợp đồng. Việc vi phạm đối với cậu chẳng “thú vị” chút nào.

    Mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, Nichkhun gọi Fany:

    "Fany, cô lấy giùm tôi cốc nước mát đi."

    Chưa đầy một phút sau, cô đã mang ra cho cậu một cốc nước mắt lạnh. Tu một hơi hết sạch, lúc này, cậu mới nhận ra ánh mắt cô nhìn cậu có điều gì đó... khang khác.

    "Có chuyện gì sao?" – Nichkhun ngờ vực.

    "Không... à mà thực ra là có." – Cô khổ sở tựa người vào thành ghế.

    "Chuyện gì?" – Không hiểu sao, cậu cứ có linh cảm không hay về chuyện mà cô sắp nói.

    "Tôi muốn hỏi anh một câu, một câu thôi." – Cô đưa một ngón tay phụ họa.

    Nichkhun xanh mặt nhưng cũng khẽ gật đầu. Trong suy nghĩ vẫn không thôi cầu xin Chúa cho cô đừng hỏi những dạng câu ví dụ như “Anh thích tôi phải không?” bởi lúc đó cậu sẽ chẳng biết phải trả lời cô ra sao.

    "Nếu tôi và Jiyeon cùng rơi xuống sông thì... anh sẽ cứu ai?"

    Cô vừa đặt dấu chấm hỏi kết thúc câu nghi vấn thì cốc nước trên tay Nichkhun rơi xuống đất đánh “cộp”.

    Lặng yên.

    Cậu rơi vào trạng thái chết lâm sàng.

    Tại sao trong một ngày mà lại có hai người hỏi cậu cái câu hỏi khó như vậy? Rốt cuộc hôm nay bị sao gì chiếu vậy hả trời?

    Một hồi lâu sau đó, nhìn sắc mặt Nichkhun chuyển đổi dần theo thời gian, cô vẩy tay:

    "Thôi khỏi đi! Tôi chỉ hỏi chơi thôi!" – Cô bước lên phòng. Còn Nichkhun lại một lần nữa choáng váng. Nếu cậu nhớ không lầm thì trước khi đi, Jiyeon cũng nói như cô vậy.

    **********

    Màn đêm phủ nhẹ đôi cánh đen thẫm lên vạn vật, khẽ ru những tán cây xanh lay động trong gió.

    Fany đưa mắt nhìn vali hành lý ở góc phòng rồi khẽ cười.

    Xong ngày hôm nay, mọi chuyện sẽ chỉ còn là một giấc mơ, một giấc mơ thật đẹp mà cô sẽ luôn mãi giữ trong sâu thẳm trái tim mình.

    "Cô không ngủ sao?" – Một giọng nói vang lên sau lưng khiến cô giật mình quay lại.

    "Sao anh vào được phòng tôi?" – Cô ngạc nhiên nhìn Nichkhun.

    "Cửa đâu có khóa?" – Cậu nhún vai hỏi lại rồi bước ra ngoài ban công, đứng cạnh cô.

    Thật ra có khi nào anh thích tôi chưa? Có khi nào anh thử nghĩ về tôi... dù chỉ là một phút chưa?

    Cô cười thầm rồi lại dõi mắt về phía xa xăm.

    Có những lúc, cô ước mong có một loại thuốc thần diệu nào đó chỉ cần uống vào là sẽ được sống cùng người mình yêu. Nhưng làm sao đây khi mà cô không phải là nôbita hậu đậu và bên cô chẳng có anh chàng mèo ú đôrêmon nào cả.

    Và ngay lúc này đây, cô chỉ mong thời gian ngừng lại mãi mãi, cho cô tận hưởng sự bình yên này thêm một lát nữa, một lát nữa thôi...

    "Ngày mai..." – Nichkhun phá tan bầu không khí bình yên bằng một giọng nói bình thản nhưng lại khiến lòng cô nhói đau vô cùng. Không hiểu sao cô cứ ghét cái cụm từ “ngày mai” đến thế không biết.

    "Tôi hiểu." – Cô cắt ngang. Cô chẳng muốn chính cậu nói ra cái điều đó tẹo nào.

    "Umk." – Nichkhun cúi đầu.

    Umk? Umk là sao? Cô nhủ thầm.

    Bất chợt, Nichkhun nhìn vào đồng hồ treo tường trong phòng cô, buột miệng thốt lên:

    "11h30 rồi."

    "Thì sao?" – Cô ngạc nhiên.

    "Vậy là sắp qua một ngày mới." – Cậu vẫn “hồn nhiên” chia sẻ với cô.

    "Ra vậy." – Cô cười buồn – "Một ngày mới, một cuộc sống mới."

    Nichkhun thoáng ngạc nhiên, nhìn cô như thể muốn hỏi có phải chăng cậu vừa chạm vào một điều gì đó đáng buồn của cô hay không?

    Anh sang đây đứng với tôi chỉ là để đợi qua ngày mới – ngày kết thúc hợp đồng, ngày tôi xa anh thôi sao? Không phải anh định đuổi tôi đi lúc nửa đêm thế này chứ? Anh thật là quá đáng, tự khắc tôi sẽ biết mình nên đi và đi như thế nào mà, có cần phải ép người ta vào đường cùng như vậy không?

    Không khí quanh cô không còn yên tĩnh nữa, tim cô đập nhanh hơn và dường như cô cảm thấy một hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Cái cách cậu hớn hở xem đồng hồ mặc dù mới xem chưa đầy năm phút trước và cả cách cậu tươi tỉnh thông báo từng giờ, từng phút cho cô khiến người cô lạnh toát, cô sợ mất cậu.

    "11h56 rồi kìa!" – Nichkhun cười tươi.

    Tiếng “ừ” của cô thoảng nhẹ như gió hay thậm chí là chẳng thể nghe nổi. Mọi lời nói cô cố thoát ra đều đọng lại ở cổ, khiến cổ họng cô rát như có ngọn lửa lớn đang thiêu đốt vậy.

    "Nichkhun này!" – Cô cất giọng sau một hồi cố gắng.

    "Gì vậy?" – Nichkhun nhìn cô, ánh mắt khẽ cười.

    "Anh còn nhớ chứ, mỗi tuần tôi đều được phép ra một điều kiện phải không?" – Cô nheo mắt.

    "Ừ." – Cậu gật đầu.

    "Vậy giờ tôi có thể chứ?"

    Không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ, cậu gật nhẹ đầu:

    "Cô nói đi."

    Cô hạ giọng hết mức có thể, sợ rằng cô sẽ khóc như một con ngốc.

    "Anh... ôm tôi được không? Chỉ một lát thôi." – Cô nói nhanh, giọng run run.

    "..."

    Một thoáng lặng yên. Đề nghị khó quá chăng?

    Từng giây phút nặng nề trôi, đôi mắt tròn xoe của Nichkhun vẫn dính chặt lấy gương mặt khổ sở của cô và quả thật là cậu không hiểu.

    Cô mỉm cười chua chát, phủ phàng quay mặt đi, giấu nhẹm giọt nước tràn khóe mắt.

    "Thôi... vậy..." – Cô chưa kịp dứt câu thì một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cô.

    Cảm giác lúc đó ư?

    Bàng hoàng...

    Sững sờ...

    Rất nhẹ...

    Rất ấm...

    Rất quen thuộc...

    Rất hạnh phúc...

    Và rất đau...

    Cô rúc đầu vào áo cậu, lặng yên trên vai cậu và... khẽ cười trong vòng tay của cậu.

    Chẳng hiểu vì sao lại đưa ra điều kiện đó nhưng cô không muốn sau này phải hối hận, cô không muốn phải luyến tiếc, cô muốn có cảm giác cậu thuộc về cô, chỉ riêng mình cô thôi trong giờ khắc ấy.

    Đồng hồ điểm tiếng chuông cuối cùng trong ngày. Cả cô và cậu đều bàng hoàng buông nhau ra và ngước lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường.

    Giờ khắc ấy...

    0h00

    Nụ cười xuất hiện trên môi hai con người. Một người hạnh phúc, hớn hở, còn một thì đau khổ, luyến tiếc.

    Cô nhếch mép cười bản thân mình và nhìn Nichkhun, chờ đợi một câu nói.

    "Qua ngày mới rồi!" – Nichkhun nhún vai.

    "Umk. Tôi biết." – Cô gật nhẹ đầu và lặng lẽ tiến lại gần đống hành lý.

    Chợt, một bàn tay nắm lấy tay cô, xiết nhẹ.

    Cô giật mình quay đầu lại, nhìn thật sâu vào đôi mắt ấy – đôi mắt có lẽ sẽ chẳng bao giờ cô có thể quên được.

    Cô thấy mặt mình nóng ran. Cảm giác sao khó chịu thế này? Dường như mặt trời đang tiến lại gần trái đất, dường như là vậy.

    Nichkhun dường như cảm nhận rõ nhịp đập của trái tim và hơi thở hỗn hển đầy hồi hộp của mình. Cậu hạ giọng, rút hết mọi can đảm và tự trấn an mình. Khóe môi khẽ nhấc lên, một giọng nói nhẹ, trầm ấm và... hơi run lọt thỏm giữa căn phòng nhỏ.

    "Có một điều em không biết...."
     
    ~~~~~~

    Chap sau sẽ có một sự kiện lớn diễn ra. Sự kiện đó sẽ là mấu chốt cắt đứt một mối quan hệ và chính thức bắt đầu một câu chuyện khác. Bật mí chút, sự kiện diễn ra trong chap sau có liên quan tới câu nói "Nếu mình và cô ta rớt xuống nước thì cậu sẽ cứu ai trước?"
    Super Generation
    Super Generation
    Thiếu uý
    Thiếu uý


    Posts : 268
    Money $ : 412
    Join Date : 14/08/2011
    Birthday : 14/01/1998
    Age : 26
    Sex : Nữ Capricorn
    From : La La Land

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by Super Generation Mon Aug 19, 2013 8:01 am

    Đầu tiên xin cảm ơn bạn tiffany-181989 vì đây là lần đầu tiên mình nhận được 1 comment dài ngoằn như thế. Bạn ít tuổi hơn mình thì kêu bằng em đi nhé ^^

    1. Trong truyện này Wooyoung phải lẽ loi 1 mình nhưng kết thúc của truyện sẽ là 1 cái kết mở và Wooyoung chính là nhân tố cho cái kết mở ấy.

    2. Lý do ss chọn Jinwoon thik Fany là để đổi mới chút, ko sợ bị nhàm chán. Với lại trong fic này có PM và AM hội, nên chọn Jinwoon (2AM) sẽ có lý hơn là Siwon và Yunho. Vì ss là big fan của Sifany nên ko muốn cho Siwon vào vai nam thứ.

    3. SS viết fic này trước khi Exo debut nên ko biết đến Luhan (ss cũng là fan của Exo, hihi) Vai của Yunho là 1 chàng trai lớn tuổi hơn Fany và cũng chính chực, trưởng thành. Cho Luhan vào vai này thì ko hợp lắm vì khuôn mặt cu-te và ngơ ngác như con nai vàng của ổng.

    Dù sao cũng cảm ơn em rất nhiều vì đã ủng hộ fic của ss. Có thời gian thì hãy vào forum chơi nhé, forum dạo này vắng vẻ quá.
    Tiffany-181989
    Tiffany-181989
    Lính mới
    Lính mới


    Posts : 4
    Money $ : 4
    Join Date : 16/08/2013
    Birthday : 26/07/2001
    Age : 22
    Sex : Nữ Leo
    From : Việt Nam

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by Tiffany-181989 Mon Aug 19, 2013 1:37 pm

    kg có gì đâu ss, ss mà viết bên kites là chừ fic này nổi tiếng và nhiều ship khunfany hơn rùi. à cho em giựt con tem. ss cố gắng , mà sao fic này ngắn dậy ss, đi học xog ăn cơm đọc xog com cho ss rùi phải đi học bài đây, ngày mai ss ra thêm fic đc hem ss, sao tới đoạn gay cấn là ss cắt ngang mạch cảm giác bị cắt luôn. thiệt là tò mò kg hiểu là đã có chuyện gì xảy ra. mà ss cảm ơn làm gì lâu lâu nổi hứng nên em con dài có khi em com cho mấy ss khác mà bị chửi nói đúng 1 câu truyện ss rất hay nhưng sai chính tả nhìu wa cười ngoác miệng  bị chửi wa trời

    P/S: ss thông cảm hôm nay em com cho ss ít hơn hum wa, cảm ơn ss rất rất nhìu. ss saranghee <3.
    kamsamita
    Super Generation
    Super Generation
    Thiếu uý
    Thiếu uý


    Posts : 268
    Money $ : 412
    Join Date : 14/08/2011
    Birthday : 14/01/1998
    Age : 26
    Sex : Nữ Capricorn
    From : La La Land

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by Super Generation Sat Aug 31, 2013 7:47 am

    Chapter 112

    "Có một điều em không biết..."

    If you wander off too far,

    My love will get you home...

    "Tôi nghe điện thoại." – Fany cúi đầu và lặng lẽ lẩn vào một góc để nghe điện thoại.

    Còn một mình, Nichkhun sững sờ rồi bỗng vò đầu bứt tai. Cậu như một con thú điên muốn dày xéo tất cả. Tại sao? Tại sao cứ phải gọi vào lúc đó? Cái giờ khắc thiêng liêng ấy. Sao sớm không gọi, muộn không gọi mà lại...?

    "Alo." – Cô mệt mỏi.

    "Tôi không làm phiền cô chứ?" – Giọng con gái vang lên ở đầu dây bên kia kéo cô ra khỏi cơn mệt mỏi.

    "Không. Nhưng cô là..." – Cô ngờ vực.

    "Jiyeon" – Cô gái kia đáp gọn.

    "Umk." – Cô sững sờ – "Nhưng có chuyện gì sao? Bây giờ không còn sớm nữa." – Cô nhìn đồng hồ, qua 0h rồi.

    "Đến đây một mình đi. Tôi đợi cô trên cầu sông Hàn và sẽ chờ cho đến khi cô đến. Tôi chỉ muốn hỏi cô một chuyện." – Jiyeon hạ giọng.

    "Chuyện gì?" – Cô thắc mắc và có chút lo sợ.

    "Muốn biết chuyện gì thì hãy đến đây rồi nói tiếp." – Nói rồi, Jiyeon tắt máy, để lại cô đứng chôn chân với tiếng “tút” dài dai dẳng.

    Chuyện gì? Không lẽ là...

    Cô quay đầu nhìn Nichkhun, đôi mắt thơ ngây dán chặt vào cậu, từng đường nét trên khuôn mặt đó. Khóe môi cong cong, cô nhếch mép cười rồi nhìn về phía ngoài kia, xa xăm lắm, mơ hồ lắm nhưng lại thực và gần lắm.

    "Jiyeon..." - Cái tên đọng lại trên môi cô cùng một nụ cười đan xen đau khổ và hạnh phúc.

    "Tôi đi." – Cô vẫy tay chào và khẽ nghiêng đầu.

    "Đi đâu?" – Nichkhun kéo tay cô lại.

    Cô giật mình. Sao cậu lại hỏi vậy? Sao cứ muốn làm cô đau hết lần này đến lần khác là sao?

    "Rời khỏi nơi đây." – Cô nhún vai và chợt khựng lại – "Nhưng... tôi có thể gửi đống hành lý ở đây được không? Lát nữa tôi sẽ quay lại lấy. Anh sẽ không phiền nếu... hợp đồng kéo dài thêm... vài tiếng chứ?" – Cô nhíu mày.

    Một luồng điện chạy qua người, Nichkhun bỗng buông tay cô ra. Cậu thật sự choáng. Gì chứ? Không lẽ trong mắt cô cậu chỉ là người như vậy thôi sao? Cho dù không yêu cô thì cậu cũng đâu nỡ đuổi cô đi trong lúc đêm khuya thế này? Tại sao những suy nghĩ đó lại xuất hiện trong đầu cô cơ chứ?

    "Được rồi! Tôi sẽ đi ngay." – Tuy hụt hẫng nhưng cô không thể chờ chính miệng cậu bảo đuổi cô đi được.

    "Tùy cô. Muốn thì cứ để lại đó." – Nichkhun trở về với vẻ lạnh lùng rồi bước ra khỏi phòng cô.

    Cô mở to mắt nhìn cậu, lắc đầu khó hiểu rồi lại khẽ cười. Chỉ cần cậu đồng ý, cô chỉ đi một lát thôi mà.

    Cầu sông Hàn.

    Ánh trăng sáng soi những hình ảnh nhàn nhạt của vạn vật.

    Dưới ánh trăng, bóng một cô gái cao thanh mảnh với mái tóc xõa dài đen mượt càng tôn thêm làn da trắng mịn màng.

    Tiếng bước chân nhẹ nhưng không có nghĩa là không nghe thấy.

    "Cuối cùng cô cũng đến." – Jiyeon quay đầu lại, khẽ cười.

    Cô lặng người.

    Vẻ đẹp đó... giống như một thiên thần.

    Đôi mắt ấy sáng lấp lánh phản chiếu ánh trăng lung linh huyền hoặc.

    "Cô gọi tôi có chuyện gì không?" – Một hơi lạnh chạy qua sống lưng. Bỗng dưng cô thấy sợ kinh khủng.

    "Có. Tất nhiên là phải có chuyện tôi mới gọi cô chứ?" – Jiyeon nhếch mép cười.

    "Chuyện... gì?" – Cô nói, giọng run run.

    Lại tiếng bước chân, lại một người bước tới.

    Cả hai đột ngột quay lại và bàng hoàng nhận ra người con trai kia.

    "Nichkhun?" – Cô và Jiyeon đồng thanh gọi tên cậu.

    "Tại sao không nói với tôi là cô đến đây?" – Ánh mắt cậu rực lửa, cậu giận cô thật rồi.

    "Vì sao phải nói?" – Cô nhíu mày.

    "Vì... vì..." – Nichkhun ngượng ngùng trong khi cô vẫn dán mắt vào cậu không buông. Cậu phải nói là vì điều gì đây?

    "Vì tôi là một con quỷ." – Jiyeon xen ngang rồi cười một điệu cười man rợn.

    Cô và Nichkhun giật mình nhìn Jiyeon như thể một sinh vật lạ.

    "Jiyeon, cậu bình tĩnh lại đi." – Nichkhun hốt hoảng. Lần đầu tiên cậu thấy Jiyeon như vậy.

    "Vì tôi là một con quỷ, một con quỷ luôn đi hại những cô bé hiền lành và đáng thương như cô ta. Vì tôi là một con quỷ, một con quỷ đầy tham vọng luôn muốn mình có tất cả mọi thứ. Vì tôi là một con quỷ, một con quỷ đáng thương và đáng khinh khi lúc nào cũng bị bỏ lại phía sau. Vì tôi là một con quỷ, một con quỷ xấu xa và nham hiểm đến mức ai cũng phải đề phòng." – Jiyeon vỗ ngực liên tục và nước mắt cứ thế tuôn ra.

    "Jiyeon à... ý tớ không phải vậy."

    "Vậy ý cậu thế nào?" – Cô nhìn xoáy vào đôi mắt của Nichkhun – "Không trả lời được chứ gì? Thương hại tớ à? Vì tớ từng là người yêu của cậu sao?"

    Một điệu cười nữa lại được cất lên, vang vọng giữa không gian tĩnh mịch mà đầy u ám này.

    Jiyeon giờ đây chẳng khác nào một bệnh nhân trốn viện, cô man dại và hoang dã.

    "Cô, chính cô!" – Jiyeon chỉ tay về phía Fany, ánh mắt đầy căm phẫn.

    "Tôi?" – Cô nhíu mày khó hiểu.

    "Chính cô đã cướp tất cả mọi thứ của tôi. Tại sao ông trời lại trêu ngươi tôi như vậy? Tại sao sinh Jiyeon này ra rồi còn sinh thêm Tiffany làm gì? Tại sao cô không chết đi? Tại sao lại sống? Tại sao lại xuất hiện trong cuộc đời tôi? Tại sao lại giành giật tất cả mọi thứ của tôi? Tôi cô đơn, tôi buồn, tôi đau đớn, đau lắm, cô có biết không hả!?" – Jiyeon khụy chân và ngồi bệt xuống. Đôi vai nhỏ bé run lên theo từng tiếng nấc xé lòng.

    Fany sững người. Là cô cướp đi mọi thứ của Jiyeon sao? Trên thực tế, trong tay cô chẳng có gì. Tình cảm không, tiền bạc lại càng không.

    "Có lẽ... cô hiểu nhầm gì đó rồi sao?" – Cô thanh minh.

    Jiyeon ngước khuôn mặt ướt đẫm và đôi mắt long lanh nhìn Fany.

    "Hiểu lầm? Thật điên rồ. Tôi hiểu nhầm cô sao? Vậy ý cô là tôi cố tình đổ oan cho cô à?"

    "Không, tôi... chỉ là tôi không thấy mình làm gì có lỗi hay quá đáng với cô cả."

    Bốp!

    Một cái tát được giáng xuống Fany bởi Jiyeon. Má cô giờ đây in rõ hình bàn tay.

    "Thiên Kỳ." – Nichkhun quát lên và toan chạy lại nhưng bị giọng nói đanh thép của Jiyeon xen ngang hành động.

    "Cậu đứng đó. Nếu cậu dám tiến đến, tớ thề rằng cậu sẽ phải hối hận suốt đời."

    Nichkhun đứng chết sững.

    Jiyeon... có phải Jiyeon đây chăng? Rốt cuộc điều gì đã khiến cô trở nên mù quáng đến vậy?

    Dù muốn lắm được ôm Fany vào lòng nhưng... cậu lại sợ. Sợ rằng mình mất cô, sợ rằng mình sẽ phải hối hận cả đời... vì cô. Đánh đổi cô lấy một cái ôm, không, cậu không làm được!

    "Cô tỉnh chưa? Nhớ ra chưa? Nhìn thẳng vào mắt tôi, nhìn đi. Cô đã cướp tất cả của tôi!" – Jiyeon nghiến răng và áp tay lên hai má Fany, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình.

    Không kháng cự, chính cô cũng muốn ngắm thật lâu đôi mắt rõ sâu ấy.

    "Không, tôi không cướp." – Cô nói chậm rãi.

    Jiyeon sững sờ buông tay ra khỏi khuôn mặt nho nhỏ đầy cứng rắng ấy và bắt đầu cười điều cười của ma quỷ.

    Cảm giác sợ hãi chực trào trong lòng cô.

    Bất giác, Jiyeon quay lại nhìn chằm chằm vào cô, cất giọng đầy đau khổ.

    "Cô... đã cướp đi Nichkhun của tôi, mang cậu ấy ra khỏi cuộc đời tôi. Cậu ấy chọn cô và bỏ rơi tôi. Cô cướp đi trái tim của anh trai tôi, làm anh ấy mang một tình yêu mù quáng, anh ấy cũng chọn cô, anh ấy bỏ rơi đứa em gái tội nghiệp mà anh ấy đã từng rất cưng này. Rồi Yunho... cô thích cậu ta sao? Tại sao không ở đó mà về làm gì? Cô có biết lúc nhìn thấy cô bên cạnh anh ấy, tôi đã cười trong đau khổ, cô đã bỏ rơi Nichkhun của tôi sao? Vậy thì việc tôi bỏ đi có ý nghĩ gì nữa? Tôi những tưởng cô yêu Nichkhun, cô sẽ làm cậu ấy hạnh phúc vậy mà... Cô lại vui đùa bên người con trai khác. Cô lại một lần nữa cướp đi người con trai quan trọng của tôi. Cậu ấy cũng chọn cô và để tôi lại nơi địa ngục tối tăm. Cô là gì hả Fany? Cô là gì mà hết người này đến người khác đi theo cô như ăn phải bùa mê vậy? Con trai chết hết rồi sao? Sao lúc nào cô cũng nhằm vào những người tôi yêu? Kiếp trước tôi có thù oán gì với cô à?"

    Jiyeon hét lên như những nhát dao cứa vào trái tim cô. Cô cũng đau vậy.

    Nichkhun sao?

    Chẳng phải cô đã trả lại rồi sao?

    Jinwoon sao?

    Cậu ta sao lại thích cô được chứ?

    Yunho sao?

    Anh chỉ xem cô như em gái không hơn không kém.

    "Thật ra có một điều, Thiên Kỳ à... cô nghe tôi nói." – Fany đưa tay đỡ Jiyeon dậy nhưng bị cô gạt phăng.

    "Cô đừng vờ nhân nghĩa trước mặt tôi!"

    "Yunho oppa…!!! – Cô hét lên nhưng đôi mắt Jiyeon sượt ngang vai cô. Một linh cảm không lành.

    "Nichkhun, tớ đã hỏi cậu rồi phải không?" – Jiyeon cười khẩy, nhíu mày nhìn Nichkhun.

    "Chuyện gì cơ?" – Nichkhun giật bắn mình. Làm sao mà không shock trước những lời Jiyeon nói về Yunho. Cậu thật sự tò mò trước người con trai này, người con trai đã ở bên cạnh cô suốt thời gian không có cậu ở bên.

    "Tớ cũng đã cho cậu thời gian suy nghĩ." – Jiyeon tiếp lời.

    "Jiyeon..." – Nichkhun tái xanh mặt.

    "Nếu... tớ và cô ta cùng rơi xuống đó thì... cậu sẽ cứu ai?" – Jiyeon chỉ tay xuống dòng nước tưởng như hiền hòa nhưng lại đang gào lên giận dữ.

    "Không... cậu bình tĩnh đi, nghe tớ nói." – Nichkhun chạy lại nhưng cậu cách chỗ hai người đó đứng một khoảng khá xa. Sao bỗng dưng lại thấy kiệt sức, sao bỗng dưng lại thấy mình vô dụng vô cùng.

    Fany bàng hoàng chẳng kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra quanh mình, chỉ mở to mắt nhìn Jiyeon vòng tay ôm lấy mình rồi rơi tự do xuống dòng nước nhuộm màu bóng đêm.

    Tiếng la hét.

    Tiếng than đến não lòng.

    Cô không biết bơi và Jiyeon cũng vậy.

    “Cậu sẽ cứu ai?”

    Giọng nói của Jiyeon vang vọng về bên tai cậu.

    Nichkhun đứng đó, trên cầu, bất lực nhìn hai người con gái trong đời.

    Quyết định đi, không thì thần chết sẽ cướp đi cả hai.

    Trong một tia ngắn ngủi, cậu nhảy ùm xuống dòng nước đen ngòi, bán sống bán chết đến cạnh một người con gái.

    Cô ngụp lặn trên mặt nước, cố gắng níu lấy sự sống của mình. Sợi chỉ nhỏ kết nối cô với sự sống quả thật rất mỏng manh, mỏng manh đến độ vô hình.

    Cậu sẽ cứu cô chăng?

    Chắc là không đâu bởi người cậu yêu chỉ có một. Người đó... không thể là cô.

    Vậy thì cô còn hi vọng điều gì? Còn chờ đợi điều gì? Chờ đợi thần số mệnh dùng kéo cắt đứt đường dây số mệnh của cô sao? Hay... cô đang chờ đợi một ai đó, một người nào đó sẽ đến bên mình?

    “Lâm Duy”

    Cái tên luôn hiện lên trong mọi suy nghĩ nhưng cô lại chẳng làm được gì ngoài việc gọi tên cậu. Cô còn có thể làm gì? Chỉ nghĩ về cậu trong những giấc mơ mà thôi.

    Đuối quá rồi!

    Cô kệt sức rồi!

    Thật sự... cậu đã cứu cô một lần nhưng có lẽ sẽ không có lần thứ hai.

    Thần sét đánh rầm trên đầu cô, làm vỡ vụn mọi hi vọng, mọi mong ước, phá tan tòa lâu đài về tình yêu trong trái tim non nớt của cô.

    Sống mũi cay cay, là vì nước sông hay vì nước mắt đây?

    Cô nhìn thấy cậu.

    Trong một phút giây nào đó trên mặt nước, cô đã nhìn thấy cậu – tình yêu của cô.

    Nhưng... cay đắng thay, cô lại nhìn thấy cậu bơi đến bên một người con gái khác.

    Sao chứ? Có khó đoán quá đâu cái kết quả này? Cô là gì trong lòng cậu cơ chứ? Tại sao phải buồn? Tại sao phải đau khi cậu đã không chọn cô. Đó là lựa chọn của cậu cơ mà. Đó là quyết định cảu trái tim cậu cơ mà. Cô giận sao? Cô tuyệt vọng sao? Cô tiếc nuối sao? Cô tủi thân sao? Dựa vào đâu cơ chứ?

    Dựa vào đâu ư? Dựa vào trái tim cô... vì cô yêu cậu, yêu cậu thật rồi...

    Cô nhếch mép cười rồi buông xuôi mọi chuyện, kể cả sự sống. Mọi chuyện đều có số mệnh cả. Cô làm được gì chứ? Chỉ lặng yên chúc phúc cho cậu là được rồi. Phải, chúc phúc cho người cô yêu khi cô đã ở Thiên Đường.

    “Vĩnh biệt anh, Nichkhun.”

    ~~~~~~~~

    Vì tuần trước không post chap nào nên sang thứ Hai đầu tuần mình sẽ post posters truyện để bù vào chap tuần trước. Poster mình tự làm đấy nhé, ai chê thì không có chap đọc đâu. Hehe, giỡn thôi. Không giỡn đâu! đang đợi đó
    sulyconnit123
    sulyconnit123
    Lính mới
    Lính mới


    Posts : 1
    Money $ : 1
    Join Date : 20/09/2015
    Birthday : 17/03/1999
    Age : 25
    Sex : Nữ Pisces
    From : Viet Nam

    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by sulyconnit123 Sun Sep 20, 2015 9:09 pm

    sao kh post nữa ạ!!! em đọc fic này lâu r mà chờ lâu quá không thấy ra chap mới!! cuồng fic này rồi hay quá đi !!! e ship couple khunfany nên mau ra chap mới ạ....

    Sponsored content


    [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112 - Page 9 Empty Re: [Fanfic] Three Months for Love ~~ 9PM ~~ chapter 112

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: Sat Apr 27, 2024 12:44 pm