CHAPTER 1
Forget!
Nắng dần tắt cuối con đường…Cảm giác như thể đây là lần cuối sẽ nhìn thấy chúng…Lạ quá!
Âm thầm quay về Seoul,nhưng chắc chắn cô không có ý định sẽ tạo bất ngờ gì cho ai cả…Cứ thế mà đến thẳng căn biệt thự ở gần trung tâm,cô không muốn mất nhiều thời gian hơn nữa.
Kéo chiếc vali dừng lại trước một căn nhà gỗ cổ kính,cô không ấn chông ngay mà nhìn quanh một hồi.Cảm giác quen thuộc này đã lâu rồi cô mới cảm nhận được.
Một người thanh niên từ bên trong bước ra…Anh mở cửa,và dĩ nhiên,ánh mắt anh đầy ngạc nhiên khi thấy người con gái đó.Phép lịch sự tất yếu bất chợt anh cũng quên mất,cả một lời chào cũng không.Nhưng chắc chắn không phải vì anh không hiểu được điều đó,mà là vì cô ấy đang ôm chầm lấy anh không dứt.Mùi thơm dịu nhẹ trên tóc cô phả vào mặt anh,cái mùi thơm ngọt ngào mà đầy quyến rũ ấy.Phản xạ tự nhiên,anh lắp bắp không nên lời…
-Yoon…Yoon A???
Tay cô chợt siết chặt lấy người anh như thể mấy kiếp rồi cả hai chưa gặp nhau.Nhưng anh lại không cảm thấy khó chịu về chuyện này chút nào…mà ngược lại,có chút gì đó rất vui đang dậy lên trong lòng.
-Em về nước rồi sao?Chẳng phải là…
Dĩ nhiên cô không cứ đứng ôm anh mãi thế được,đó là điều tất yếu!Cuối cùng thì cô cũng chịu buông tha.Nhẹ nhàng rời khỏi người anh,cô mỉm cười nhìn anh đầy tinh nghịch.
-Sao?Không muốn em về à?
-Không phải…Nhưng mà…
Anh có quá nhiều điều muốn hỏi trong khi cô cứ đùng đùng mà bước vào bên trong.Đột nhiên,một Im Yoon A lạnh lùng hơn băng tuyết lại trở nên thật hồn nhiên,đáng yêu đến không tưởng.Trong giây phút,anh cứ muốn cô vui vẻ thế này.
Cô thả mình trên chiếc ghế sofa,mặc cho anh phải lao đao xách chiếc vali nặng khủng khiếp vào nhà.Quay về nước chỉ mang một chiếc vali,không hiểu cô bỏ thứ gì mà nó nặng cứ như mang mấy tảng đá lớn.Yoon A nhìn ra xung quanh…Vẫn vườn hoa xinh đẹp ngày nào,cả những chậu xương rồng nhỏ trên thềm cửa sổ…Nhưng chợt một thứ cạnh góc phòng rơi vào tầm nhìn của cô.Nó bỗng khơi lại một quá khứ mà cô muốn quên đi!
Yoon A tiến đến gần tấm ảnh treo trên tường.Gương mặt ấy,nụ cười ấy,đã bao lâu rồi cô cố gạt nó khỏi tâm trí,vậy mà…Nực cười thật!Tình cảm trong lòng cô chợt trở nên hỗn loạn,đôi mắt cô đỏ lên,ngân ngấn nước…Bàn tay cô khẽ đặt lên khuôn mặt đó.Cố quên thứ gì thì chỉ khiến mình càng nhớ thứ ấy thôi!
Yun Ho bước vội từ trên lầu xuống,hình ảnh ấy bỗng khiến đôi chân anh như chôn chặt ở bậc cầu thang.
“Cô ấy vẫn chưa bao giờ quên…Chưa bao giờ…”
Anh cười nhạt rồi thở dài,đứng lặng người nhìn Yoon A,có cái gì đó như đâm vào tim anh.Đau lắm!Cũng đúng,làm sao mà không đau cho được khi nhìn người con gái mình yêu cứ phải dằn vặt thế này.Không gian bỗng trở nên thật yên lặng,nó lắng xuống một cách khó chịu,một tuổi thơ…
--------------------
Bầu trời thật quang đãng với cái dịu dàng của nắng chiều phủ dọc con đường.Cánh cửa nhẹ mở ra,một bó hoa hồng lớn xuất hiện trước mặt cô gái ấy.
-Chúc mừng sinh nhật em…Jessica!
Giọng nói trầm nhưng đầy sự lạnh lẽo ấy chợt khiến cô giật mình quay lại.Nhìn thấy anh quả là một điều hiếm hoi.Đón nhận bó hoa trên tay anh,cô mỉm cười.Nụ cười ấm áp ấy như phá tan sự băng giá trên gương mặt cô.
-JaeJoong?...
-Chị Tae Yeon có nhờ anh mang món quà này đến cho em đây!
Đưa chiếc túi màu hồng nhạt cho Jessica,anh nhẹ kéo chiếc ghế qua rồi ngồi xuống tận hưởng cái hương thơm thoang thoảng trong tiệm hoa,cả một chút gì đó thật tĩnh lặng trong cái không gian đó…Đã lâu không có được cảm giác thoải mái như thế!Cái cảm giác tự do,không bị ai ràng buộc…
-Thấy anh có giỏi không?
Bất chợt,anh quay sang nhìn cô rồi mỉm cười.Có trời mới biết ẩn đằng sau nụ cười đó là điều gì.Một kẻ như anh rất dễ khiến người đối diện phải buộc mình mang một chút gì đó nghi ngờ.Jessica nhìn anh với ánh mắt chứa hàng nghìn dấu chấm hỏi.
-Anh bỏ buổi họp cổ đông chiều hôm nay để đến đây đi chơi với em đấy!
Câu nói ngang đó khiến cô giật sững người,cô nhìn anh đầy lo lắng.
-Anh đùa phải không?
Gương mặt Jae Joong trở nên nghiêm nghị,anh trầm ngâm nhìn cô vài giây rồi bật cười.
-Ừ,anh đùa đấy!
Không cần hỏi lại thì Jessica cũng thừa biết câu nói vừa rồi là thật.Có bao giờ anh chịu bỏ công việc chỉ để làm việc gì đó cho ai đâu.Nhưng dù sao cô cũng rất vui,ít nhất thì anh cũng nhớ ngày này mà đến đây.
“Phải chi…Cứ thế này mỗi ngày thì hay biết mấy…”
Suy nghĩ đó chợt vụt qua trong tâm tưởng của cô.Một suy nghĩ tuy có hơi ích kỉ nhưng cô lại muốn thế.Chỉ cần có một ngày như vậy thôi cũng quá đủ với cô rồi.Nếu Jae Joong dành một ngày để cùng cô đi đến những nơi mà cô muốn đến,làm những việc mà cô thích,…Có lẽ như thế cũng khiến anh cảm nhận được tình cảm của cô.Không phải cái thứ tình cảm anh em đơn thuần như lúc nào anh cũng nghĩ,mà là một thứ tình cảm khác…
--------------------
-Ngày mai em sẽ đến gặp chú Lee!
Yoon A uống một ngụm nước rồi quay sang nhìn Yun Ho.Buổi ăn tối chợt như dừng lại bởi câu nói của cô…Lí do Yoon A đột nhiên quay về đây đến giờ anh vẫn chưa biết rõ,nhưng cái cung cách nói chuyện thế này có lẽ khiến anh cũng lờ mờ đoán ra được.
-Ừ,nhưng mà…
Cái kiểu ngập ngừng của Yun Ho,cô biết tỏng.Cười nhạt,cô đẩy ghế đứng dậy mang đĩa thức ăn xuống bếp.
-Không sao đâu anh,người đó..giờ chỉ còn là…quá khứ!
Giọng cô bỗng nghẹn lại.Hai chữ “quá khứ” đột nhiên trở nên khó khăn đến thế.Ngột ngạt lắm cái cảm giác đó…Tiếng cô thở dài,anh cảm nhận nó thật rõ rệt.
-Vậy thì…ngày mai anh đưa em đến!
Yun Ho cố xua đi cái không khí khó chịu đang vây bám trong căn phòng.Anh hít một hơi thật sâu rồi quay sang nhìn tấm ánh đó.
“Có khi như thế này sẽ tốt hơn!Ít nhất tôi cũng không làm cô ấy đau lòng!”
Đôi mắt anh như bừng cháy điều gì đó thật đáng sợ,nó muốn thiêu rụi tất cả…Bất giác,trong tim anh dậy lên một ý nghĩ thật ích kỉ!Tình bạn đẹp đẽ trong lòng anh bỗng dưng bị nhốt ở nơi xó xỉ nào đó,cái không gian đầy lòng căm phẫn và thù hận chợt bủa vây kín đầu anh…Lại một lần nữa…
*
*
*
CHAPTER 2: DESTINY???
CHAPTER 2
Destiny???
Ngần ấy năm trời,ngày đầu tiên cô quay lại nơi này…Biết bao điều mà cô mong thời gian lấy lại dù cái vẻ bên ngoài luôn muốn mọi thứ cứ tiếp tục như vậy.
Cô cùng Yun Ho bước vào trong với bao con mắt ngưỡng mộ và ngạc nhiên đang dõi theo.Chuyện hiển nhiên-một cô gái tài năng,đầy bản lĩnh và xinh đẹp,không biết vì lí do gì mà bỗng dưng mất tích suốt ngần ấy năm trời,bây giờ quay trở lại-quả là khiến người khác quá đỗi bất ngờ.
Cái vẻ lạnh lùng ấy bỗng dưng lại toát ra làm đóng băng cả dãy phòng.Nhưng có lẽ Yun Ho mới là người cảm nhận rõ nhất.Cảm giác lành lạnh,nhất là ánh mắt của cô,cứ như thể viên đạn nhắm thẳng vào người đối diện…Dù sao đây cũng là chuyện quá quen thuộc,có ai biết được con người thật sự của cô ngoài người đó.Mà có lẽ giờ đây,chính người đó cũng không còn cảm nhận được nữa…
-Chị à!!!
Từ tầng ba bỗng vang lên âm thanh ấy.Không cần ngước nhìn thì Yoon A cũng biết chủ nhân của nó là ai.Như một tia chớp,cô gái ấy chạy nhanh từ trên xuống ôm chầm lấy Yoon A.Một nụ cười xuất hiện trên môi cô,vuốt nhẹ mái tóc cô gái đó,Yoon A đưa hai bàn tay áp sát đôi má bầu bĩnh kia,cô chau mày ra vẻ nghiêm trọng.
-Yoon A!Chị cứ vậy mà bỏ đi suốt mấy năm rồi bây giờ quay về hả?Có biết là bọn em nhớ chị lắm không?
Giọng cô gái run run,nhìn Yoon A như có chút gì đó rất giận dỗi.
-Bây giờ chị về với Seo Hyun rồi đây!
Yoon A ôm chặt cô gái đó.Thật sự đã rất lâu rồi.Bao nhiêu năm nhỉ…?Năm năm,thời gian đủ để người ta nhớ da diết thứ gì đó.Cô nhìn thật kĩ gương mặt Seo Hyun,đứa em mà cô xem như gia đình từ bé đến giờ…Đẹp biết mấy nếu họ là chị em thực sự.Có lẽ nó tuyệt vời lắm!
Cả ba người đi lên tầng trên.Vừa đi dọc dãy phòng,Seo Hyun hỏi han cô mọi điều.Đã qua cái tuổi con nít rồi mà cứ mỗi lần gặp cô,Seo Hyun lại cứ phấn khích đến lạ,mặc dù tính cách của cô không phải như thế.
Từ căn phòng bên phải,một người thanh niên mở cửa bước ra.Anh mang theo tập hồ sơ lớn bên người.Vừa nhìn thấy anh,Seo Hyun đã gọi lớn.
-Ya!!!Thấy chị mà không chào hả?
Giật mình vì âm thanh như tia điện xẹt qua tai,anh chàng quay lại nhìn cô với một âm mưu đen tối đã được lập trình sẵn để xử lí bà chị của mình,dĩ nhiên bản thân anh cũng không khỏi ngạc nhiên khi thấy người con gái đó.Bước đến gần nhìn thật kĩ Yoon A,dang rộng đôi tay,anh mỉm cười.
-Chào mừng đội trưởng quay trở lại!
Yoon A lại chau mày nhìn anh.Lần này là thật!Cô đứng thẫn người mà vẫn không thể nhận ra anh chàng này là ai.
-Là Tae Min đấy!
Yun Ho thì thầm vào tai Yoon A.Mắt cô chợt sáng lên,ôm chầm lấy anh,trông cô còn vui hơn cả khi gặp lại Yun Ho.
-Ya!Lớn vậy rồi hả?Chị nhìn không ra em luôn đấy!
-Chị mới về sao?
-Ừ,ngày hôm qua…
Đột nhiên giọng cô lắng xuống.Tae Min và Seo Hyun đều nhìn cô bằng một ánh mắt đầy sự ngạc nhiên…Tâm trạng bất ổn hiện rõ mồn một trên gương mặt ấy.Không khí bỗng dưng trở nên thật nặng nề.
-------------------
Sáng sớm…Khi mà sương còn đọng đầy trên từng chiếc lá,cô đã đến nhà anh.Như một thói quen!!!Một thói quen có muốn bỏ cũng không được!
Cô bước vào phòng khách,nhẹ đặt bó hoa lên bàn.Ngôi nhà vắng tanh,lạnh ngắt…Chỉ có mỗi ông quản gia già cùng vài người giúp việc đang làm vườn phía sau nhà.Còn lạ lẫm gì nữa cái cảnh tượng này!
-Chào ông!
Jessica từ từ tiến gần đến,cô mỉm cười nhìn ông.Bỗng dưng không gian trở nên thật ấm áp,cảm giác buồn chán cũng tự dưng biến đi đâu mất.Ông quay lại,kéo cặp kính lên nhìn rõ người đứng trước mặt mình.
-Chào cô!Cô tìm cậu chủ sao?
-Anh ấy hôm qua không về ạ?
Giọng cô ngắt ngứ như có cái gì nghẹn lại.Cái tin này,cứ mỗi lần cô đến là lại nghe nó,dù rất quen nhưng lần nào cũng thấy thật hụt hẫng.
“Lúc nào anh cũng biến mất mỗi khi em tìm đến…Trò chơi đuổi bắt này đến bao giờ mới dừng lại hả anh?”
Jessica quay sang nhìn những bông hoa hồng đỏ rực vẫn còn e ấp chưa chịu nở,cô cười nhạt.Nụ cười như cố lấp đi những khoảng trống trong lòng mình…
--------------------
-Chị về luôn chứ?
Tae Min nhìn cô,ánh mắt anh như một lời khẩn cầu…Yoon A không nói gì,cô chỉ cười nhạt rồi thở dài.
-Chị đã gặp anh Dong Hae chưa?
Câu nói ấy chợt như một viên gạch lớn chặn bước chân cô lại.Không gian bỗng trở nên thật yên lặng.Âm thanh mọi người làm việc xung quanh cũng như mờ ảo trong tâm trí cô…Cái tên đó!...Đã mấy năm nay cô muốn loại nó ra khỏi đầu mình!Bây giờ nó lại xuất hiện,thật luẩn quẩn!
-Uhm…Chắc anh và Yoon A phải lên gặp cục trưởng!Gặp hai em sau nhé!
Yun Ho đưa Yoon A lên tầng trên.Anh cố làm cô cảm thấy thoải mái khi đến nơi này,nhưng có lẽ…
Đẩy cánh cửa kính bước vào trong,Yoon A có hơi khó chịu.Một cảm giác lo lắng chợt bủa vây trong lòng cô,nó đè nặng đến khó thở.
-Chào chú!
Cô nhìn quanh như tìm kiếm điều gì rồi thở phào nhẹ nhõm như thể vừa trút được gánh nặng.Cảm giác đó không thể hiện rõ ràng trên mặt cô mà nó chỉ lọt vào tầm nhìn của Yun Ho,chỉ có anh mới thấy điều đó-sự lo lắng của cô;và cũng chỉ có anh mới hiểu tại sao cô như thế!
-Cả hai đứa…ngồi đi!
Một người đàn ông đứng tuổi với cặp kính dày cộm.Ông có vẻ rất vui khi nhìn thấy cô.
-Con về hôm qua sao?
-Dạ!
-Thế con có gặp Yun Ho không?Chú có bảo thằng nhóc này thường xuyên đến làm “công tác từ thiện” giúp con đấy!
-Chú khỏi lo!Con giao lại căn nhà cho chủ nhân thật sự của nó rồi!
Yun Ho nói đùa,anh cố tỏ ra vui vẻ,nhưng thực chất thì lòng anh lúc này cũng rối không kém gì cô.Người đàn ông kia quay sang nhìn anh đầy nghiêm nghị.
-Thôi,bây giờ chúng ta vào vấn đề chính luôn,được chứ?Yoon A nếu đã quyết định quay lại đây,chú không có gì phản đối.Chức vụ cũ của con vẫn sẽ được giữ nguyên.Con đồng ý chứ?
-Sao cũng được ạ!
Ngắn gọn,đơn giản vì cô cũng không tâm trạng để nói gì thêm.Cảm giác ngột ngạt sắp giết chết cô đến nơi.
-Đội chúng ta đang theo một vụ rất quan trọng,hãy tập trung làm việc nhé!Yun Ho và mọi người sẽ hỗ trợ hồ sơ và tài liệu cho con.Còn gì thắc mắc không?
Cục trưởng Lee nhìn hai người,ánh nhìn của ông ta sắc thật,như một lưỡi dao cưa mạnh vào trái tim người đối diện.Chưa ai,và chắc cũng không ai hiểu hết về người đàn ông này...Không một ai làm đựơc điều đó!
-Vậy em đợi anh.Anh vào phòng lấy một số hồ sơ cho!
-Uhm…Cảm ơn anh!
Yun Ho nói rồi đi vộ xuống phòng mình.Yoon A đẩy cánh cửa kính bước ra ngoài.Cô nhìn xung quanh,mọi người,cả mọi thứ ở đây đều như thế.Có lẽ chỉ có mình cô là thay đổi thôi!Lắng đọng lại trong quá khứ một kí ức buồn…
“Mình lại suy nghĩ lung tung rồi!”
Bước xuống từng bậc thang,cô đi về phía phòng mình mà lòng nặng trĩu.Cứ cố không muốn nghĩ đến thì lại càng ám ảnh về nó.Cũng đúng,nơi đây đã có quá nhiều kỉ niệm mà…có quên cũng chẳng thể quên được…
-Cuối cùng…em…cũng đã quay về rồi sao?
*
*
*
CHAPTER 3: MEMORIES…
CHAPTER 3
Memories…
Ngồi bên cửa sổ,một tâm trạng bình yên…
Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên,nó cắt ngang mọi suy nghĩ của cô.Như vậy cũng tốt,ít nhất nó cũng mang cô quay về với thực tại.
“Buổi sáng tốt lành!Đêm qua em ngủ ngon chứ?”
-Vẫn vậy thôi!...Khi nào anh về?
Một cách khó chịu,cô có vẻ gì đó hờn dỗi.Anh cũng dễ dàng nhận ra điều đó,dỗ dành cô,anh cố nói cho qua chuyện.
“Có lẽ ngày mai anh sẽ về!Xin lỗi vì đã thất hứa với em!Tae Yeon…đừng giận anh nhé!”
“Câu này chẳng phải quen thuộc quá rồi hay sao?Anh còn câu nào mới mẻ hơn không?”
Từ bên kia,cô nghe thấy tiếng ai đó đang gọi anh,có lẽ lại sắp có cuộc họp quan trọng…
-Hình như anh cũng đang bận mà,đúng chứ?...Em cúp máy đây!
Không nói gì thêm nữa,chỉ cười nhạt rồi lạnh lùng cúp máy.Tae Yeon giờ đây cứ như một tảng băng vô hồn.Cuộc hôn nhân ràng buộc khiến cô phải chịu quá nhiều áp lực,và bây giờ nó còn mang đến sự cô đơn trong tận đáy lòng cô.
Nhưng dĩ nhiên,ông trời không bao giờ bất công quá nhiều đối với con người.Người ta nói chỉ lấy kẻ yêu mình,chứ đừng lấy kẻ mình yêu.Cô cũng không phải là ngoại lệ!Mir là một người đàn ông tốt,rất yêu thương cô,nhưng không phải là tuýp người dễ tiếp cận.Vẻ ngoài của anh thật sự khiến người khác chỉ muốn tránh xa…Thật băng giá…và vô hồn!
Tiếp tục ngồi ngắm nhìn chậu hoa dại bên cửa sổ,Tae Yeon thở dài…Cũng đúng,người có tâm hồn nghệ sĩ như cô thật khó mà vượt qua được cảm giác chán chường này.Đến cả Jessica đang ở dưới nhà cô cũng không muốn xuống tiếp dù cô bé là người mà Tae yeon rất mực yêu quý…Không thể nào nhẫn tâm ép buộc trái tim mình được!
--------------------
Giọng nói ấy…Quen quá những xúc cảm đặc biệt đó!Đôi chân Yoon A như chôn chặt trên bậc thang.Bây giờ có đánh chết cô cũng không muốn quay lại…Đối diện với người đó bỗng trở thành một việc quá khó khăn.Đôi mắt cô…
-Có việc gì sao?
Câu nói bỗng dưng phát ra.Cô đang lặng im mà…Chẳng phải cứ im lặng như thế sẽ tốt hơn sao?Ít nhất nó cũng không khiến ai đó phải tổn thương.Cái sự nhẫn tâm đầy độc ác!
Khẽ gạt đi giọt lệ ngân ngấn nơi khóe mắt,cô quay lại.Lạnh toát!Trái tim như bị đóng băng bởi cái ánh nhìn xa lạ kia.
-Anh…
Có cái gì đó như nghẹn chặt trong cổ.Cô không đủ can đảm để nhìn vào đôi mắt đó…Đôi mắt của kẻ mà cô đã làm đau khổ quá nhiều!
-Anh có chuyện gì à?
-Không…Anh chỉ muốn chào em thôi!
Cứ như một màn kịch,cả hai người gặp nhau như chưa hề quen biết.Bàn tay cô run lên,mỉm cười,như cố che đi những giọt nước mắt bướng bỉnh…
-Xin lỗi…Bây giờ tôi phải đi rồi…Nếu không có chuyện gì thì gặp lại anh sau!
Anh như chết lặng.Gương mặt ấy đã bao nhiêu năm rồi,tưởng chừng như đã trở thành một điều gì đó xa vời với anh,giờ đây lại xuất hiện…Cứ đứng đó nhìn cô lặng lẽ bước đi,tim anh quặng lại,đau nhói!Cảm giác như bị ai đó đâm một nhát…Khó mà tưởng tượng được!
--------------------
-Chị à!
Tae Min chạy theo Seo Hyun vào phòng làm việc với vẻ mặt đầy nghiêm trọng.
-Là thật sao?Hai người đó…
-Chị cũng đang muốn biết lí do đây!
Seo Hyun bắt đầu khó chịu,tay cô đang cầm ống nghiệm để quan sát lấy kết quả mà cậu em trai quý hóa của mình thì cứ đạp chân đùng đùng vào cái bàn.
-Không thể vậy được đâu!!!Hai người họ…không thể nào…Phải làm gì đó đi chứ!Seo Hyun!
Anh lay tay cô liên tục.Chiếc ống nghiệm trên tay cô chao đảo liên tục.Ánh mắt Seo Hyun bắt đầu sắc lại,cô quay sang nhìn cậu em trai mình.Điều khủng khiếp nhất sắp xuất hiện rồi…
-CÁI THẰNG NHÓC NÀY!ĐI RA NGOÀI!
Cô quát lớn.Tae Min thì giật mình mà chạy té khói ra khỏi phòng.Điều mà cậu em mình nói nãy giờ,không phải cô không quan tâm,nhưng biết làm gì được khi đến cái lí do cô cũng còn không biết!
--------------------
Cô cố giáng mắt vào tập hồ sơ mà Yun Ho đưa cho nhưng vẫn không tài nào tập trung được.Đúng là duy nhất chỉ có người đó mới khiến cô cảm thấy khó chịu thế này…
*
*
*
“Mùa hè…Thời tiết thật oi bức!Thế mà trong sân chơi của cô nhi viện ở phía ngoại ô thành phố Seoul lại có ba đứa trẻ đang đùa nghịch cùng nhau.
-5…10…15…20…45…95…
-Ya!Ya!Ya!Thằng nhóc này,ăn gian hả?
-Cậu không lo trốn nhanh đi,tớ chuẩn bị đi tìm đấy nhé!
Mặc kệ lời câu bạn lên án hành vi đếm số gian lận của mình,cậu bé đứng xoay mặt vào tường vẫn tỏ ra ngang bướng.Như một chú sóc nhỏ,cậu quay lại và bắt đầu tìm hai người bạn của mình.
“Suỵt”
-Dong Hae?
-Nhỏ tiếng thôi…Yun Ho tìm ra bây giờ đấy!
Cậu nhóc với mái tóc đen nhánh nhẹ nắm bàn tay cô bé dễ thương bên cạnh kéo vào sát tường.Cả hai rón rén đi từng bước ra khu vườn phía sau…
--------------------
-Yun Ho không tìm ra chứ?
Cô bé với mái tóc ngắn màu hạt dẻ có đính chiếc chiếc nơ màu hồng kia cứ len lén nhìn ra phía ngoài.
-Yoon A à,em mà không ngồi yên thì chút nữa Yun Ho tìm ra chúng ta thật đấy!
Lời cảnh báo của Dong Hae khiến cô ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.Cả hai đột nhiên im bặt,không ai nói ai câu gì…Con nít đúng là thất thường!
-Dong Hae…
Sau vài giây không chịu nổi sự yên lặng đáng sợ đó,vừa mân mê ngọn cỏ trên tay,Yoon A quay sang nhìn người ngồi cạnh mình.
-Gì hả nhóc?
-Sau này lớn lên chúng ta còn ở bên nhau thế này không?
Cậu bé giật sững người vì câu hỏi ấy.Cả ba đứa trẻ gặp nhau tại cô nhi viện đã hơn hai năm,dĩ nhiên tình cảm đã có chút gì đó gọi là gắn bó,nhưng chưa bao giờ Dong Hae nghĩ đến chuyện sau này cả.Dù cậu và Yun Ho bằng tuổi và cả hai đều lớn hơn Yoon A nhưng có lẽ cô bé mới thực sự là một người trưởng thành.
Suy nghĩ hồi lâu,Dong Hae quay sang nhìn cô bé rồi nở một nụ cười thật tươi.
-Sau này sao?Uhm…Làm sao mà chỉ đến sau này?Cả ba chúng ta sẽ mãi mãi ở cạnh nhau thế này!
-Anh nói thật chứ?
Mắt cô bé sáng lên,rồi đưa ngón tay út bé tí của mình ra trước mặt Dong Hae.
-Anh phải hứa đấy!
-Anh không bao giờ nói dối Yoon A đâu!Hìhì…
-Hứa với nhau mà bỏ quên cả anh hả Yoon A?
Yun Ho từ đằng sau chạy đến khoác vai Dong Hae và Yoon A.Cả ba cùng nhau nằm dài xuống bãi cỏ mềm,dưới tán cây xanh rờn,mắt hướng về bầu trời trong vắt.Có lẽ bọn nhóc này cũng quên mất mình đang chơi trò trốn tìm,chỉ thoắt một cái đã ngồi cùng nhau,tận hưởng sự yên bình mà thiên nhiên mang lại đến thú vị thế kia…”
*
*
*
“Mãi mãi sao?…Điều đó bây giờ có thể không?”
-Aish...Yoon A…Yoon A!!!Mày lại suy nghĩ lung tung nữa rồi!
Tự cốc vào đầu mình mấy cái,cô cười nhạt.Tự nói rồi lại tự đánh mình…Nếu bên ngoài có ai nhìn vào chắc sẽ gọi xe cấp cứu đến cho cô mất!Gạt đi những ý nghĩ vẩn vơ,cô bắt đầu tập trung vào tập hồ sơ trên bàn.
Vừa giở chiếc bìa cứng bên ngoài ra,đập vào ánh nhìn của cô là lí lịch của một người…Chăm chú vào tấm hình 3*4 được dán ngay ngắn ở một góc tờ giấy,đôi mày của Yoon A chau lại.Ngón tay cô dò theo dòng chữ lớn phía trên…!
--------------------
-Mày thật sự không khai sao?
Anh đạp đổ chiếc ghế bên cạnh người thanh niên đang bị trói chặt trên ghế kia.Xoay nhẹ chiếc nhẫn trân ngón tay,chỉ trong cái chớp mắt mà anh đã khiến người kia cùng chiếc ghế ngã nhoài xuống đất với đầy máu trên mặt.Cúi người xuống và nắm lấy cổ áo người kia dựng dậy,ánh mắt anh như một mũi dao xoáy mạnh vào đối phương.
-Quả thật mày không muốn sống nữa à?
Sự im lặng của người thanh niên kia khiến anh thật sự phát điên.Buông tay khỏi cổ áo sơ mi dính lấm lem máu ấy,anh bước ra bên ngoài,vỗ nhẹ vào vai hai tên cận vệ…
-Các cậu biết làm gì rồi chứ?
Chỉ còn lại một âm thanh rất nhỏ…Anh bước đi!
*
*
*
CHAPTER 4: GIVE UP