Nhân vật:
-Tô Hựu Tuệ:Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
-Bạch Tô Cơ:Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
-Khâu Hiểu Ảnh:Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
-Kim Nguyệt Dạ:Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
-Lý Triết Vũ:Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
-Lăng Thần Huyền:Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
-Sun:Thần tượng tuổi teen
-Bạch Ngưng:Hiệu trưởng trường Minh Đức cũ
-Thôi Khởi Thánh:Hiệu trưởng trường Sùng Dương cũ
Nhã Văn:Trợ lý chủ tịch trường Minh Dương
CHƯƠNG MỞ ĐẦU-MỘT NGÀY ĐẸP TRỜI TRÊN PHỐ ANGEL
Vào một ngày đẹp trời , ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp nhân gian và câu chuyện bắt đầu …
Ánh sang mặt trời len lỏi qua những vòm cây xanh mướt um tùm hai bên đường con phố Angel của thành phố Milan ,uể oải chiếu rọi xuống . Trải qua một kì thi nóng bức của mùa hè , những con ve sầu vừa bị hun cháy bức bối đâm lười nhác , kêu rồi nghỉ ,nghỉ rồi kêu , để cho buổi chiều mùa thu se se lạnh cũng phải uể oải theo .
Phố Angel tuy không dài nhưng lại rất nổi tiếng , không chỉ trong thành phố Milan , thậm chí cả tỉnh hay cả nước đều biết tiếng bởi cuối con phố này có hai trường trung học nằm trong Top 8 những trường trọng điểm của cả nước đó là Minh Đức và Sùng Dương .
Bây giờ đang là kì nghỉ hè , mọi hang quán trên dọc con phố đều vắng khách đìu hiu . Các chủ quán đáng nhẽ đang nhàn hạ ngồi trong nhà xem ti vi , đọc báo hay túm năm tụm ba đánh bài , bàn chuyện nhưng nay lại ngồi lặng lẽ để chờ đợi một điều gì đó . Chỉ có vạch ranh giới màu vàng ở chính giữa con phố thì cứ trải dài thẳng tăm tắp .
“ Này , bà đoán xem năm nay là trường nào ?” Có giọng nói khe khẽ vang lên trong một cửa tiệm trên phố .
“ Ông hỏi tôi thì làm sao tôi biết được !Đợi lát nữa là biết ngay thôi !Cố nhẫn nại một chút vậy !” Một giọng nữ nhỏ nhẹ trả lời câu hỏi vừa nãy …
…….
Bầu không khí trầm mặc lại khi tiếp tục bao trùm lên con phố Angel .
Phòng họp trường trung học Sùng Dương cũng bao trùm một bầu không khí im ắng , căng thẳng . Tất cả giáo viên lớp 12 ngồi ngay ngắn , nín thở nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đặt trên bàn .
“Reng !Reng !Reng…!”
Tiếng chuông điện thoại inh tai nhức óc làm cả gian phòng giật mình theo dây chuyền . Hiệu trưởng thôi hít một hơi dài , vươn tay nhấc chiếc điện thoại trên bàn : “ALô ..Tôi là ….Vâng…vâng ….cảm ơn !”
Hiệu trường Thôi trịnh trọng đặt điện thoại xuống bàn , quay người ngước nhìn lên bức tượng chủ tịch hội đồng quản trị . Các giáo viên do chỉ nhìn thấy lưng hiệu trưởng Thôi nên không rõ vẻ mặt lúc này của ông , tâm trạng nặng nề hơn, tất cả cúi đầu.
Nhưng khi họ ngẩn đầu lên thì thấy hiệu trưởng Thôi bình thường luôn giữ vẻ nghiêm nghị lại…mà lại nở nụ cười khóe miệng , tay ra dấu hình chữ V về phía bức tượng của ngài chủ tịch .
Sau đó ông ta lập tức thu lại nụ cười , quay lưng, đứng trước bàn tròn trong phòng họp , nói bằng giọng trầm trầm đầy sức hút .
“Trong một năm qua , các thầy cô đã vất vã nhiều , trường chúng ta năm nay đạt được thành tích rất tốt, mong các vị trong năm nay sẽ tiếp tục cố gắng , bây giờ xin mời cô kỉ lên phân công công việc …”
Hiệu trưởng Thôi vừa nói xong bèn thong thả bước ra khỏi phòng , để lại sau lưng là các giáo viên đang bàn tán sôi nổi :
“ Tốt quá rồi , vậy là năm nay chúng ta đã thắng trường Minh Đức , kết quả giờ là hòa 4-4 đúng không nhỉ ? Chúng ta thừ thắng xông lên có khi sẽ giành được số 23 phố Angel ấy chứ ? Mọi người cố lên !”
“ Alô, đài truyền hình thành phố đúng không ? Đúng , đúng rồi ! Năm nay trường Sùng Dương chúng tôi thắng …Vâng, chúng tôi muốn bao toàn bộ chương trình ‘ Qùa tặng âm nhạc ’ của tháng sau ….”
“Nhanh lên …chuẩn bị xe tuyên truyền cho tôi . Xe buýt và xe taxi cũng không được bỏ qua và phải viết khẩu hiệu trước xe là : Nhiệt liệt chúc mừng trường Sùng Dương đã toàn thắng trong kì thi đại học vừa qua .
“ Banner và poster tôi dặn cậu , cậu đặt làm đã sắp xong chưa ? sao ? vẫn chưa xong ? cậu đem đến ngay cổng trường cho tôi !”
……
Hiệu trưởng Thôi đứng trên tầng thượng trường học , lắng nghe tiếng pháo nổ đùng đoàng vọng lại từ các cửa hiệu nằm trên phố Angel phía bên trường Sùng Dương . Chiếc ô tô đi thông báo “ tin chiến thắng “ cũng hừng hực khí thế lao vút khỏi sân trường …
Ngược lại , ở xa xa , sự vắng lặng đang bao trùm lên Minh Đức , cả ngôi trường là một bầu không khí ảm đạm như khuôn mặt nghiêm nghị của hiệu trưởng Bạch Ngưng .
Bạch Ngưng…
Nghĩ đoạn , hiệu trưởng Thôi lại mỉm cười .
Trường Sùng Dương & Minh Đức đã cạnh tranh với nhau bao nhiêu lâu rồi ?
Có phải bắt đầu từ việc hai trường thương lượng với nhau từ chin năm trước , trường nào thắng sẽ được thừa hưởng khu biệt thự cố số 23 phố Angel .
Hay là từ khi hiệu trưởng trường cũ tách trường trung học Minh Dương thành Minh Đức và Sùng Dương để giao cho ông và Bạch Nhưng .
Hay là từ lâu hơn nữa ? từ khi hai lãnh đạo trẻ tuổi của hai phân viện trường Minh Dương có chí hướng khác nhau ?
Hiệu trưởng Thôi đắm chìm trong mớ hồi ức xa xưa…
“ Em không hối hận chứ ?”
“ Từ trước đến nay tôi không biết hối hận!”
“Được ! vậy tôi sẽ cho em biết hối hận là như thế nào !”
…..
“ Hiệu trưởng Thôi ! hiệu trưởng Thôi !”Cô kỉ Linh Mộc thở hổn hển chạy lên tầng thượng .” Tôi đã lien hệ với đài truyền hình rồi , buổi nói chuyện tối nay ngài sẽ là nhân vật chính .”
“Lại là một năm sôi động đây, phải không cô Linh Mộc ?” Hiệu trưởng Thôi lại nhếch miệng cười….
“Dạ….cái gì ….ạ ?” Cô Kỉ tưởng mình bị hoa mắt .
“ Không có gì …đi nhanh thôi ! Muộn là không tốt đâu !”
“ Vâng!”
Tiếng bước chân của hai người xa dần , xa dần…Chỉ còn lại tiếng loa phát thanh từ chiếc xe tuyên truyền của trường Sùng Dương đang vang vọng khắp hang cùng ngõ hẻm của thành phố Milan:
“ Tin sốt dẻo đây ! tin sốt dẻo đây ! Trong kì thi đại học vừa qua trường Sùng Dương đã đứng đầu toàn thành phố , thắng lợi tuyệt đối !”
nnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn
Dương
Chương mở đầu
Mười năm sau …..
Vào một ngày đẹp trời , ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp nhân gian và câu chuyện bắt đầu …
Ánh sang mặt trời len lỏi qua những vòm cây xanh mướt um tùm hai bên đường con phố Angel của thành phố Milan ,uể oải chiếu rọi xuống . Trải qua một kì thi nóng bức của mùa hè , những con ve sầu vừa bị hun cháy bức bối đâm lười nhác , kêu rồi nghỉ ,nghỉ rồi kêu , để cho buổi chiều mùa thu se se lạnh cũng phải uể oải theo .
Phố Angel tuy không dài nhưng lại rất nổi tiếng , không chỉ trong thành phố Milan , thậm chí cả tỉnh hay cả nước đều biết tiếng bởi cuối con phố này có hai trường trung học nằm trong Top 8 những trường trọng điểm của cả nước đó là Minh Đức và Sùng Dương .
Bây giờ đang là kì nghỉ hè , mọi hang quán trên dọc con phố đều vắng khách đìu hiu . Các chủ quán đáng nhẽ đang nhàn hạ ngồi trong nhà xem ti vi , đọc báo hay túm năm tụm ba đánh bài , bàn chuyện nhưng nay lại ngồi lặng lẽ để chờ đợi một điều gì đó . Chỉ có vạch ranh giới màu vàng ở chính giữa con phố thì cứ trải dài thẳng tăm tắp .
“ Này , bà đoán xem năm nay là trường nào ?” Có giọng nói khe khẽ vang lên trong một cửa tiệm trên phố .
“ Ông hỏi tôi thì làm sao tôi biết được !Đợi lát nữa là biết ngay thôi !Cố nhẫn nại một chút vậy !” Một giọng nữ nhỏ nhẹ trả lời câu hỏi vừa nãy …
…….
Bầu không khí trầm mặc lại khi tiếp tục bao trùm lên con phố Angel .
Phòng họp trường trung học Sùng Dương cũng bao trùm một bầu không khí im ắng , căng thẳng . Tất cả giáo viên lớp 12 ngồi ngay ngắn , nín thở nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đặt trên bàn .
“Reng !Reng !Reng…!”
Tiếng chuông điện thoại inh tai nhức óc làm cả gian phòng giật mình theo dây chuyền . Hiệu trưởng thôi hít một hơi dài , vươn tay nhấc chiếc điện thoại trên bàn : “ALô ..Tôi là ….Vâng…vâng ….cảm ơn !”
Hiệu trường Thôi trịnh trọng đặt điện thoại xuống bàn , quay người ngước nhìn lên bức tượng chủ tịch hội đồng quản trị . Các giáo viên do chỉ nhìn thấy lưng hiệu trưởng Thôi nên không rõ vẻ mặt lúc này của ông , tâm trạng nặng nề hơn, tất cả cúi đầu.
Nhưng khi họ ngẩn đầu lên thì thấy hiệu trưởng Thôi bình thường luôn giữ vẻ nghiêm nghị lại…mà lại nở nụ cười khóe miệng , tay ra dấu hình chữ V về phía bức tượng của ngài chủ tịch .
Sau đó ông ta lập tức thu lại nụ cười , quay lưng, đứng trước bàn tròn trong phòng họp , nói bằng giọng trầm trầm đầy sức hút .
“Trong một năm qua , các thầy cô đã vất vã nhiều , trường chúng ta năm nay đạt được thành tích rất tốt, mong các vị trong năm nay sẽ tiếp tục cố gắng , bây giờ xin mời cô kỉ lên phân công công việc …”
Hiệu trưởng Thôi vừa nói xong bèn thong thả bước ra khỏi phòng , để lại sau lưng là các giáo viên đang bàn tán sôi nổi :
“ Tốt quá rồi , vậy là năm nay chúng ta đã thắng trường Minh Đức , kết quả giờ là hòa 4-4 đúng không nhỉ ? Chúng ta thừ thắng xông lên có khi sẽ giành được số 23 phố Angel ấy chứ ? Mọi người cố lên !”
“ Alô, đài truyền hình thành phố đúng không ? Đúng , đúng rồi ! Năm nay trường Sùng Dương chúng tôi thắng …Vâng, chúng tôi muốn bao toàn bộ chương trình ‘ Qùa tặng âm nhạc ’ của tháng sau ….”
“Nhanh lên …chuẩn bị xe tuyên truyền cho tôi . Xe buýt và xe taxi cũng không được bỏ qua và phải viết khẩu hiệu trước xe là : Nhiệt liệt chúc mừng trường Sùng Dương đã toàn thắng trong kì thi đại học vừa qua .
“ Banner và poster tôi dặn cậu , cậu đặt làm đã sắp xong chưa ? sao ? vẫn chưa xong ? cậu đem đến ngay cổng trường cho tôi !”
……
Hiệu trưởng Thôi đứng trên tầng thượng trường học , lắng nghe tiếng pháo nổ đùng đoàng vọng lại từ các cửa hiệu nằm trên phố Angel phía bên trường Sùng Dương . Chiếc ô tô đi thông báo “ tin chiến thắng “ cũng hừng hực khí thế lao vút khỏi sân trường …
Ngược lại , ở xa xa , sự vắng lặng đang bao trùm lên Minh Đức , cả ngôi trường là một bầu không khí ảm đạm như khuôn mặt nghiêm nghị của hiệu trưởng Bạch Ngưng .
Bạch Ngưng…
Nghĩ đoạn , hiệu trưởng Thôi lại mỉm cười .
Trường Sùng Dương & Minh Đức đã cạnh tranh với nhau bao nhiêu lâu rồi ?
Có phải bắt đầu từ việc hai trường thương lượng với nhau từ chin năm trước , trường nào thắng sẽ được thừa hưởng khu biệt thự cố số 23 phố Angel .
Hay là từ khi hiệu trưởng trường cũ tách trường trung học Minh Dương thành Minh Đức và Sùng Dương để giao cho ông và Bạch Nhưng .
Hay là từ lâu hơn nữa ? từ khi hai lãnh đạo trẻ tuổi của hai phân viện trường Minh Dương có chí hướng khác nhau ?
Hiệu trưởng Thôi đắm chìm trong mớ hồi ức xa xưa…
“ Em không hối hận chứ ?”
“ Từ trước đến nay tôi không biết hối hận!”
“Được ! vậy tôi sẽ cho em biết hối hận là như thế nào !”
…..
“ Hiệu trưởng Thôi ! hiệu trưởng Thôi !”Cô kỉ Linh Mộc thở hổn hển chạy lên tầng thượng .” Tôi đã lien hệ với đài truyền hình rồi , buổi nói chuyện tối nay ngài sẽ là nhân vật chính .”
“Lại là một năm sôi động đây, phải không cô Linh Mộc ?” Hiệu trưởng Thôi lại nhếch miệng cười….
“Dạ….cái gì ….ạ ?” Cô Kỉ tưởng mình bị hoa mắt .
“ Không có gì …đi nhanh thôi ! Muộn là không tốt đâu !”
“ Vâng!”
Tiếng bước chân của hai người xa dần , xa dần…Chỉ còn lại tiếng loa phát thanh từ chiếc xe tuyên truyền của trường Sùng Dương đang vang vọng khắp hang cùng ngõ hẻm của thành phố Milan:
“ Tin sốt dẻo đây ! tin sốt dẻo đây ! Trong kì thi đại học vừa qua trường Sùng Dương đã đứng đầu toàn thành phố , thắng lợi tuyệt đối !”
nnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn
CHƯƠNG I-CÂU CHUYỆN CỦA KHỈ ĐỘT VÀ HỔ
“Trong núi không có hổ khỉ đột liền xưng vương . Ta Tô Hựu Tuệ sinh ra để tiêu diệt lũ khỉ đột vênh váo các ngươi! Chúa ơi !Xin ngài hãy tiếp cho con thêm sức mạnh !”
“ Lễ khai giảng của trường Minh Đức bắt đầu …..”
“ Vâng , sau đây xin một tràn pháo tay giòn giã nhất , nồng nhiệt nhất để chào đón bạn Tô Hựu Tuệ , người đã đỗ vào trường ta năm nay với kết quả rất cao : 799 điểm . Xin bạn tiết lộ chút “ bí kíp “ học tập của mình ….”
MC vừa dứt lời , cả sân động rộ lên những tràng vỗ tay nhiệt liệt .
Tôi nghển cổ nhìn MC . Ngay cả cô hiệu trưởng Bạch Ngưng từ trước đến giờ nổi tiếng với biệt danh “ mặt sắt “ ấy thế mà khi nhìn tôi cũng gật đầu mỉm cười trìu mến .
Hà hà hà hà….Hay lắm …
Tôi tràn đầy kiêu hãnh từ trên ghế đứng dậy , dáng đi thướt tha qua các hang ghế của những học sinh khác đang ngồi trên sân vận động , đi thẳng về phía khán đài .
Hai chân thon dài , dáng người mảnh mai , mái tóc đen nhánh , nước da trắng mịn , chưa kể tôi đã luyện đến mòn chân kiểu đi uyển chuyển “ diều bay ó lượn “, dù không gây “shock rớt hàm ” thì cũng đủ làm người khác phải trầm trồ khen ngợi .
“Là con nhỏ đó đấy ! Tô Hựu Tuệ ! Oài , chỉ thiếu có một điểm là đạt điểm tuyệt đối…..”
“ Này , này , nhìn kìa , học sinh ưu tú của trường Minh Đức năm nay có khác……”
“Xinh phết !Nhìn xinh quá đi mất !Xem ra mình chọn đúng trường rồi !”
…..
Hô hô hô hô hô ! mở to con mắt ra chưa ? Được lắm !Ta vẫn chưa giở hết tuyệt chiêu ra đâu !
Bất chợt tôi nhìn xuống các fan , duyên dáng vuốt mái tóc đen bóng đầy quyến rũ của mình nở một nụ cười kiểu nàng Monalisa …
“ Bis bis!Tô Hựu Tuệ !Tô Hựu Tuệ ”
“Tách !tách !tách !”
“Huh u hu……hu…bạn ấy đẹp như nữ thần ý , mình xúc động quá !”
Tiếng vỗ tay gào rú rồi cả tiếng chụp hình bằng máy di động vang lên tới tấp trên sân vận động .
Hơ hơ hơ hơ hơ ..ha ha ha ha…..hơ hơ hơ hơ ….
Nữa đi! Khen ta nữa đi !Thần tượng ta nữa đi ! Lũ con trai tự cao tự đại ngu si kia !
Tô Hựu Tuệ ta đây tài năng “ găm ” đầy mình , mĩ nữ xuất chúng đệ nhất thiên hạ , đứng bên các ngươi chẳng khác nào bong hoa nhài cắm bãi phân trâu .
Đúng , phải thế chứ !Hay lắm !
Ngưỡng mộ cuồng nhiệt hơn đi , tung hô nhiều nữa vào ….
Chỉ vì ngày hôm nay mà tôi đã hy sinh biết bao thời gian tươi trẻ !
Chỉ vì ngày hôm nay mà tôi đã không màng đến chuyện “tình củm” nam nữ .
Chỉ vì ngày hôm nay…..Nhớ lại những tháng cuối cùng trước khi thi tôi phải học như ngồi gà , đúng ….đúng là khóc hết nổi luôn ! Huh u huh u hu …..Cuộc sống lúc đó chẳng khác nào bị rớt xuống chin tầng địa ngục .
Nhưng mà giây phút này ….tôi ngạo nghễ đứng trên khán đài , nhìn xuống bên dưới là hàng ngàn con mắt sáng lấp lánh tràn đầy vẻ than phục !
Nghe thấy những tràng vỗ tay như sấm dậy , tôi thấy hào quang quanh mình bỗng sáng lóa , những tháng ngày học như cuốc kêu kể cũng đáng công .
Dù trong bụng thấy sương sướng , cánh mũi phập phồng muốn văng đi từng mảnh xuống khán giả , mặt chỉ muốn vênh ngược lên giời cười khoái trá , nhưng biết mình đang đứng trên sân khấu nên tôi phải cố giữ gìn “hình tượng” .
Tôi vờ bẽn lẽn tay vuốt mái tóc hơi rối , cười e thẹn nhìn xuống các fan đang muốn phát cuồng phía dưới để phát biểu những lời mà tôi đã viết đi viết lại , viết tái viết hồi rồi tập luyện đến rách cả miệng ở nhà .
“ Chào các bạn , tôi là Tô Hựu….”
“ Các bạn thân mếm , buổi lễ khai giảng của trường Sùng Dương xin được bắt đầu ……..”
Cả sân vận động đang lặng ngắt như tờ bỗng có một giọng nói oang oang trên loa vọng vào .
“ Hừ ! Loa của trường Sùng Dương đối diện có vẻ mở to quá thì phải !Ngay cả trường chúng ta cũng nghe rõ mồn một !”
Các thầy cô đứng trên khán đài nhăn mặt bàn ra tán vào .
“…..Các bạn học sinh trường Sùng Dương than mến , xin một tràng pháo tay nồng nhiệt nhất để chào đón bạn Kim Nguyệt Dạ , người đã đỗ vào trường ta với số điểm tuyệt đối ……”
Kim Nguyệt Dạ ? Điểm tuyệt đối ? Trường Sùng Dương ?
Một ngọn gió lạnh buốt thổi mấy chữ to đùng đoàng đó bay vút về phía tai tôi . Tôi khẽ rung mình .
Kim ! Nguyệt ! Dạ !
Ba chữ này cứ quanh quẩn đeo bám lấy suốt cuộc đời cấp hai của tôi . Nơi nào có thằng cha đó xuất hiện là y rằng đời tôi đi vào ngõ cụt , xui xẻo lien hoàn , dù cho đó là thi học sinh giỏi hay thi hùng biện tiếng Anh , thi sáng tác văn thơ hay bất kể là thi cái gì chăng nữa ….
“ Eo ôi ! Điểm tuyệt đối ! Điểm tuyệt đối đó bà con !”
“ Cậu ấy đỗ vào trường Sùng Dương với số điểm tuyệt đối kìa !”
Các học sinh dưới khán đài xì xầm bàn tán như cái chợ vỡ , mặt cô hiệu trường Bạch Ngưng phía trên khán đài mỗi lúc một tối sầm lại .
Tô Hựu Tuệ ! Mày phải bình tĩnh , bây giờ phải nói cái gì đó mới được . Đúng thế !
Tôi hít một hơi thật sâu cố gắng trấn tĩnh , mỉm cười dịu dàng nhìn xuống khán đài :
“ Chào các bạn ! Tôi là Tô Hựu Tuệ , tôi rất vinh dự vì được trờ thành một thành viên trong đại gia đình trường Minh Đức . Minh Đức là một trong tám trường điểm toàn quốc và cũng là niềm ước mơ ấp ủ bấy lâu nay của tôi . Được bước chân vào đây , cánh cửa trường đại học không còn xa nữa……”
Tôi đang say sưa diễn thuyết , ai dè cái loa âm to tổ chảng bện trường Sùng Dương vang lên một giọng nam sinh nghe như đấm vào tai ;
“ Chào các bạn , tôi là Kim Nguyệt Dạ ! Là một học sinh của trường Sùng Dương , chúng ta phải làm cho trường tự hào bởi có những học sinh như chúng ta …..”
Grừ….Kim Nguyệt Dạ ! Thằng cha đáng chết vạn lần !Ta không tin ngay cả bài phát biểu nhỏ nhoi ở lễ khai giảng này ta cũng thua mi !Tô Hựu Tuệ , cố lên !
“ …..Ngôi trường này giống như một mảnh đất yên bình , tôi xin hứa rằng trong thời gian ở đây , tôi sẽ dành nhiều thời gian ở đây , tôi sẽ dành nhiều thời gian và tâm huyết học tập hơn…………..”
“ …….Học không chỉ cần có thời gian và tâm quyết là đủ . Tôi không nghĩ rằng mình bỏ ra thế nào sẽ thu lại được như thế . Điều quan trọng là phải biết tìm tòi các phương pháp học tập phù hợp …..”Trên loa vẫn vang lại giọng nói của tên nam sinh đó như kiểu muốn cầm dép chọi thẳng vào mặt tôi không thương tiếc .
Kim Nguyệt Dạ ! Qủy tha ma bắt mi đi ! Ngay cả ngày đầu tiên khai giảng mi cũng muốn đối đầu với ta sao ?
Tô Hựu Tuệ ! Mày không được thua nhục nã thế này !Hừ !
Mày tuyệt đối không thể thua tên khỉ đTrong bụng tôi chỉ muốm băm vằm mổ xẻ thằng cha Kim Nguyệt Dạ , dù chưa nhìn thấy mặt hắn lần nào . Nhưng ngoài mặt , tôi vẫn tiếp tục cười hiền dịu nhìn những học sinh đang nhao nhao ở dưới khán đài .Tôi lên “cơ bụng” gào rõ to :
“……..Vâng , Bỏ ra thế nào chưa chắc thu lại được như thế , nhưng nếu không bỏ ra chút nào thì tôi chắc chắn một điều là không thu được gì hết ! ví dụ như trước đây , tôi học rất kém môn toán . Thậm chí hồi cấp hai , tôi từng thi rớt môn này .Từ đó trở đi , tôi kiên trì làm một trăm cuốn toán nâng cao . Tuy ngón tay đau đến mức bị chai cả lên nhưng thành tích thì ….”
Qủa đúng như tôi nghĩ , phía dưới khán đài ồ lên những lời ca ngợi nghe muốn sướng vỡ mũi :
“ ÁI chà , không tin nổi…..”
“Một trăm cuốn cơ á ?Tôi làm có hai mươi cuốn là tẹt ga…..”
“Ngón tay bị chai cả lên , đúng là đứng đầu trường Minh Đức có khác !”
“Rào rào rào….”Các fan phía dưới nghe thấy “ sự tích anh hùng” lẫm liệt một thời của tôi liền cảm động vỗ tay ầm lên .
Hơ hơ hơ , tên khỉ đột kia , có ngon mi “bật” lại ta lần nữa xem , mi thua đứt đuôi rồi !
Tôi còn chưa kịp thầm ăn mừng thì loa bên trường Sùng Dương lại dội lên giọng nói nghe chỉ muốn cho xơi mấy “củ đậu bay”:
“Chỉ có con chim ngu ngốc mới hung hăng bay trước mũi tên .Học tập là một niềm vui chứ không phải tu hành khổ hạnh…..”
Chim ngu ? Khổ hạnh ? Kim Nguyệt Dạ ! Mi….mi…mi….
Ngọn lửa uất hận từ chân bốc lên tận đầu tôi cháy xèo xèo .Tô Hựu Tuệ , mày không thể để thằng cha đó lên mặt như vậy . Kiềm chế ! Hết sức kiềm chế .
Chậm rãi hít một hơi thật sâu , tôi lại nở một nụ cười rất “nhà nghề” :
“ Trường Minh Đức không cần những kẻ tự cho mình là thiên tài , mà cần những con chim ngu ngốc nhưng cần mẫn . Chúng ta sẽ dùng thực tế để chứng minh nỗ lực phấn đấu trong học tập cũng là một niềm vui . Có thể biết ước mơ của chúng ta thành sự thật , đó mới là hạnh phúc thật sự !”
“Tô Hựu Tuệ tuyệt quá!”
“Nói hay lắm…..”
…….
Nhìn thấy ánh mắt khen ngợi của hiệu trưởng khán đài phía dưới như muốn nổ tung bởi tiếng vỗ tay , tôi vẫn giữ nụ cười hình bán nguyệt , gật đầu một góc ba mươi độ : “ cảm ơn ! xin cảm ơn”
Hơ hơ hơ hơ !Kim Nguyệt Dạ , mi có giỏi thì nhào “dzô”!
Kể từ giây phút Tô Hựu Tuệ này nhận được giấy thông báo nhập học của trường Minh Đức , đã quyết tâm hừng hưc một điều rằng : Trong những năm học cấp ba sắp tới , tất cả những danh hiệu đứng đầu đều phải thuộc về tay tôi,giống như hồi cấp hai oanh liệt trước kia !
Khà khà khà khà khà khà !
Bắt đầu từ bây giờ , hãy gọi tôi là “ Đông phương bất bại” Tô Hựu Tuệ tái xuất giang hồ !
YES !
“ Nghe nói cậu ý chẳng thức đêm học bao giờ , cũng chẳng đi học thêm !”
“ Thế mà vẫn đạt điểm tuyệt đối …..”
“Đúng đó ! Cậu ấy giỏi hơn Tô Hựu Tuệ trường mình nhỉ!”
“Nhưng mình thấy Tô Hựu Tuệ cũng tuyệt lắm !”
….
Tôi ngồi trong lớp , dỏng tai nghe những tiếng bàn tán xôn xao vọng lại , nụ cười hình bán nguyệt của tôi cứ đông cứng dần .
Không ngờ thằng cha Kim Nguyệt Dạ đó cũng được lòng người gớm ! Tôi cứ đinh ninh “ trận chiến” vừa rồi thắng lợi đã thuộc về mình , ai ngờ …..
Người tôi như bị tạt một gáo nước lạnh , đóng băng cả sự hưng phấn vừa rồi . Tôi chán nản nằm bò trên bàn học , đờ đẫn nhìn sách giáo khoa mới được phát .
“ Hựu Tuệ ! Bà không sao chứ ?” Bà bạn Tô Cơ nhìn tôi thương cảm . Hiểu Ảnh đứng bên cạnh ngoan ngoãn cắn ngón tay .
“ Ừm !.......Tôi không sao !”
Hừ , Không…không sao mới lạ! Kim Nguyệt Dạ ta nguyền rủa mi , ta và mi quyết không đợi trời chung !
Chỉ vì muốn trở thành cái rốn của vũ trụ , tâm điểm trong mắt mọi người mà ngày nào tôi cũng phải căng mắt ếch ra học , học đến phát điên . Thế mà vẫn thua đứt thằng cha đó !Tại sao lại thế ? Tại sao ông trời lại bất công thế chứ ?
Không hiểu sao tên Kim Nguyệt Dạ cứ thích tranh giành vị trí số một với tôi ?
Thằng cha đó đúng là khắc tinh của đời tôi ! Tại sao hắn lại nhè đúng trường Sùng Dương mà vào học chứ ? Tại sao chứ ?
Hiểu Ảnh đi đến bên cạnh , mắt lúng ta lung liếng nhìn tôi , sau đó móc ở túi ra một miếng khoai tây chiên rồi bỏ tọt vào mồm .
“Hựu Tuệ , bà đừng quên tụi mình là Tuyệt Đại Tam Kiều , cái tên họ Kim gì đó chẳng là cái đinh gì !”
“ Chậc , hay là tôi đành hi sinh một chút , đi ‘cua’ tên đó rồi đá hắn, giúp bà hả giận.OK không ?”
Nhìn Tô Cơ – hot gril có sắc đẹp “nghiêng thùng đổ nước”,hung hăng làm động tác tay xử đẹp đối thủ , tôi cố gắng trấn tĩnh không thì suýt té xỉu .
Hic, chẳng nhẽ hot girl đều là một lũ đầu đất hết sao ? Đương nhiên là trừ tôi ra .
“Yeah ! Cua hắn sau đó đá bay luôn ! Hay là để Hựu Tuệ ra tay !”Hiểu Ảnh cao hứng “chõ mỏ” vào làm tôi càng thấy suy nghĩ của mình sao mà đúng thế .
“Không được đâu !Hựu Tuệ bề ngoài hiền thục , đoan trang khiến tụi con trai đỗ rầm rầm , nhưng mà thật chất thì ngố rừng lắm , tính thì xuềng xoàng , dữ như chằn lửa, đã thế còn mắc chứng căm ghét tụi con trai !”
“Hiểu Ảnh , Tô Cơ , hai bà im ngay , chán sống rùi hử?”Tôi cố hết sức ghìm giọng xuống rồi lấm lét nhìn xung quanh .Phù , may mà ko ai để ý đến tụi tôi cả , không có ai nghe thấy hết…Hơ hơ hơ….
Tôi thở phào nhẹ nhõm .
“ Hựu Tuệ , bà không thấy mệt à ? Ngày nào cũng phải vờ vịt hiền dịu , tội bà quá !”
“ Bà nói gì hả Tô Cơ …tôi vốn là người hiền dịu …Hơ hơ hơ…..”
Tôi che mặt cười khúc khích , chưa được đầy nửa giây tôi đã tức sôi máu , mắt gườm gườm nhìn Tô Cơ .
“ Tô Cơ chết tiệt , bà ngậm cái miệng gìum tôi ! Bà mà dám đi hót chuyện này trước mặt người khác thì cứ liệu hồn !”
“Hứ ! Bà không thích thì thôi vậy !Tôi tạm tha cho bà đó ! Nhưng mà này ….bài viết giới thiệu bản thân , bà viết hộ tui nhé , bà đi guốc trong bụng tôi còn gì ….”
Mắt Tô Cơ đảo qua đảo lại , nhét ngay một quyển vở vào tay tôi ,
“Tôi nữa , cả tôi nữa ….”
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì hai bà bạn “ chí cốt” đã giúi ngay vở vào tay tôi rồi đánh bài chuồn thẳng cẳng .
Hừ , Hai con nhỏ này , hôm nay bản cô nương đang không vui , lại còn đổ thêm dầu vào lửa ! Có tin tôi “ Cạp” hai bà te tua không ?
“ Hựu Tuệ tốt bụng quá , có người bạn như thế thì còn gì bằng !”
“Phải đấy ! Nếu có cơ hội mình cũng muốn được Hựu Tuệ giúp đỡ !”
“Ừ …Thế à , nếu giúp được , mình sẽ cố hết sức !”
Phù , nguy hiểm quá ! Quên béng mất là tôi đang ở trong phòng học. Suýt nữa thì sụp đổ hình tượng…..
Tôi quay đầu lại , mỉm cười duyên dáng . Nghe thấy những tiếng trầm trồ , xuýt xoa vọng lại , tôi biết lại có biết bao nhiêu bé fan “sập bẫy” của tôi ….he..he..
Sau khi tan học …..
Cơn gió mát lạnh tháng chín khẽ thổi lướt qua váy , nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của tôi . Thoát khỏi những cặp mắt ngưỡng mộ , nụ cười trên khuôn mặt tôi vụt tắt , tôi nhớ lại cú sốc cả ngày hôm nay .
“ Ui cha ! Hựu Tuệ à , cậu tài thật đấy ! Nếu như tay mình mà làm bài đến nỗi bị chai cả ra , mẹ mình chắc mừng đến phát khóc mất !”
“Phục cậu lắm cơ!”
“ Nhưng mà nghe nói có học sinh đỗ vào trường Sùng Dương với số điểm tuyệt đối đấy!”
“ Kém có mỗi một điểm ! Trường Minh Đức chúng ta thua đẹp trường Sùng Dương rồi ….”
….
“ Hựu Tuệ , bài phát biểu hôm nay của em tốt lắm , cô hy vọng sau này em sẽ mang lại vinh quang cho trường !”
“ Vâng , thưa cô, em sẽ cố gắng hết sức!”
“ Hừm , chỉ tiếc là Kim Nguyệt Dạ lại vào trường Sùng Dương học…..”
“……..”
……..
“ Nè , tôi có nghe phong phanh tin đồn về anh chàng Kim Nguyệt Dạ đó !”
“ Thế à ……”
“ Tôi nghe nói từ nhỏ cậu ý luôn là nhân vật có tiếng trong trường , không những đẹp trai hết xẩy , lại còn rất ga lăng với con gái nữa ! Chưa kể gia thế nhà cậu ấy quá đỉnh ! Girl nào nhìn thấy cứ gọi là đổ cái rụp !” Tô Cơ nói liến thoắng , mắt sáng như sao .
“Thật hả ? Người đâu mà ‘Pro’ thế!”
“ Tô Cơ nói đúng đấy , tôi nghe nói cậu ta đẹp trai cực kì , ngắm từ xa cũng đủ đê mê rồi !”
……
Kim Nguyệt Dạ ! Kim Nguyệt Dạ ! Kim Nguyệt Dạ !
Cả ngày hôm nay , ba chữ đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi , rồi lớn dần , lớn dần , lớn đến nỗi sắp làm đầu tôi nổ tung luôn .
Hừ ! Toàn tin “ dưa lê vỉa hè”! Đời này làm gì có thằng con trai nào hoàn hảo thế !Chắc chỉ vờ vẫn thôi!
Giời ạ !Tôi phấn đấu bao lâu mới được như ngày hôm nay , ngờ đâu bị một tên khỉ đột trụi long di như di con kiến dưới chân . Ức quá ! Ức muối ói máu ! Chỉ muốn tìm nơi nào khỉ ho cò gáy để gào thét , đập phá xả “xì trét”.
Cốp !
Tôi hậm hực đá bay cái vỏ hộp ngáng đường .
Thôi chết , hình tượng nữ sinh thùy mị của mình tiêu rồi !
Tôi hốt hoảng ngó xung quanh . Bấy giờ đã qua giờ tan học lâu rồi , người đi trên đường thưa thớt . Tí chết ! tí chết ….có lẽ không bị ai bắt quả tang …Khà khà khà.
“ ÁI ! Là tên khốn nào làm thế ?”
Uả ? Sao vậy ta ? Nghe thấy một tiếng gầm lên như beo , tôi giật bắn mình .
Bỗng thấy trước mặt tôi xuất hiện một bóng người . Tên khỉ đó mặc bộ đồng phục màu đỏ của trường Sùng Dương , tay đang ôm đầu , chửi rủa .
Hơ..hơ …chắc thằng cha đó bị vỏ hộp bay trúng đầu .
À đúng rồi , quên mất không kể , hồi sáu tuổi , tôi đã nhận ra bộ mặt thật của bọn con trai , đều là một lũ ngu si , tự cao tự đại , xem thường con gái ! Cho nên kể từ đó , tôi toàn gọi lũ con trai là khỉ .
Đáng đời thằng cha đó , ai bảo là học sinh trường Sùng Dương kia chứ !
Tôi nhẹ nhàng cất bước uyển chuyển , đi lướt qua hắn .
“ Là tên nào dám ném thiếu gia đây ?”
Tên khỉ đó sớ sờ cục u trên đầu , ánh mắt nghi ngờ quét xoẹt qua tôi .
Phải tỉnh bơ , vờ như không biết gì …..cười , cười lên nào ….
“Này ! Đứng lại ngay !” Hắn gào tướng lên .
“Ơ , chào ….chào cậu !”
Thôi chết ! Tôi đã cất công thể hiện hình tượng nữ sinh thùy mị , ngoan ngoãn , thế mà vẫn bị tóm được đuôi sao ?
“ Cô ở trường Minh Đức hả ?”
‘A, đúng thế , mình ở trường Minh Đức!”
“ Lớp mấy ?”
“ Lớp 10…..”
“ Ồ , Vậy có quen Tô Hựu Tuệ không ?”
Hả ? Có nghe nhầm không vậy ? Tôi nổi tiếng đến thế sao ? Ngay cả trường Sùng Dương cũng có fan hâm mộ !
Tôi chăm chú “thăm dò” tên khỉ đột này .
Khuôn mặt khả ái , chiếc mũi thẳng ương ngạnh , đôi long mày đen láy hình cánh cung đang nhíu lại ….Xem ra khá hung dữ …..
Tuy hắn vẫn chỉ là một tên khỉ đột đáng ghét , nhưng niệm tình hắn đẹp trai , lại hâm mộ tôi cuồng nhiệt quá nên miễn cưỡng thu nạp hắn làm một thành viên trong nhóm fan của tôi vậy !
“ Mà thôi ! Dù cô có quen hay không quen thì cũng chuyển lời tôi đến Hựu Tuệ , bảo con nhỏ đó cả đời này đừng mơ thắng được Kim Nguyệt Dạ . Trường Sùng Dương có Kim Nguyệt Dạ , thì trường Minh Đức chỉ có nước xách dép thôi ! Hê hê hê…….”
“ Xin hỏi cậu là ……” Nhìn thấy tên khỉ huênh hoang này cười sằng sặc như ma làm tôi chỉ muốn cho hắn xơi mấy đấm , nhưng cố kềm chế , nhẹ nhàng hỏi .
“ Tôi á ? Ai dà , cô thành tâm hỏi thế thì tôi cũng không nỡ từ chối ! Tôi là một trong Tam Đại Thiên Vương của trường Sùng Dương , có hàng tá fan hâm mộ , dung mạo tài năng vẹn toàn , một X-men đàn ông đích thực đứng trên đỉnh cao vinh quang nhìn xuống !”
Tên khỉ đột chết bầm đó đắc ý ra mặt , hai tay chống nạnh , làm ra vẻ ta đây là “ number one”.
Tên điên ! Mấy tuổi rồi còn tập tọe bắt chước lời nhân vật trong phim hoạt hình ! Ý khoan….một X-men đàn ông đích thực đứng trên đỉnh cao ….Lẽ nào ….lẽ nào là thằng cha Kim Nguyệt Dạ ?
“ Cậu tên là gì ?” Tôi vội vã kéo tay hắn , mắt trợn tròn thô lố như ốc bươu nhả miệng . Nhất định là thằng cha này rồi , chỉ có hắn mới mặt dày đến thế !
“…..” Phản ứng của tôi khiến hắn giật nảy mình , đứng đờ mặt ra .
Chết ! Sao mình lại sơ ý thế nhỉ ! Hình tượng phải giữ hình tượng .
Tôi vội vã rụt tay lại ….
Oái ! Không ngờ tên đó nắm chặt tay tôi không buông ! Tên khốn ! Định lợi dụng sàm sỡ con gái nhà lành hửm ?
“ Xin lỗi !”
“Hở ?”
“ Tôi biết em không thể nào cưỡng lại được sứt hút mê hồn của tôi , phải long tôi mất rồi !”
“ Cậu …cậu nói gì ?” Tôi cố gắng trấn tĩnh , giãy giụa rút tay lại , ai ngờ thằng cha đó nắm chặt hơn .
“ Em không cần trốn tránh đâu ! Tôi biết cái vỏ lon đó là em cố tình đá ….lại còn nhìn tôi với ánh mắt đắm đuối si mê !”
Cái gì mà ánh mắt đắm đuối si mê ? Thằng cha này ăn nhầm thuốc “ động rồ” chắc ? Dù có là tên khỉ đột đẹp trai cỡ “ Hằng Nga té giếng , Điêu Thuyền hóc xương” thì Hựu Tuệ này cũng chẳng thèm ngó .
“ Khoan ……”
“ Nhưng chúng ta lại ở hai đầu con song , em ở trường Minh Đức còn tôi lại ở trường Sùng Dương . Tình yêu của chúng ta sẽ thảm thương không khác gì Romeo và Juliet !”
“ Hả !”
“ Em gái trường Minh Đức này ! Hãy quên tôi đi …chúng ta thực sự không thể ……”
“ Không phải , ý tôi là ……”
“ Bye ! Bye !”
Cái tên khỉ mắc bệnh “ tự sướng” đó vừa dứt câu liền đeo cặp vào , thở dài buồn bã nhìn tôi , giơ tay vẫy vẫy rồi tung tẩy đi mất dạng…..
“ Romeo và Juliet ? Ôi , sao hai đứa khổ thế ?”
“ Cháu gái à ! Chuyện kiểu này năm nào cũng có ! Cháu đừng có nghĩ quẩn ! Cô ủng hộ cháu !”
“ Đúng đó ! chú cũng ủng hộ cháu !”
Té ra không biết từ lúc nào , cô bán kem hoa quả và ông chú bán tạp hóa ở hai bên đường đã đứng lù lù cạnh tôi , mặt lại còn lộ vẻ thương tâm …..
Thế …thế này là sao ?
Tôi ngơ ngẫn nhìn bong mất hút của tên khỉ trụi lông đó …Hắn đúng là Kim Nguyệt Dạ sao ? Là thằng cha đạt số điểm tuyệt đối ? Là thằng cha đã cho Hựu Tuệ tôi “Knock out”? Là kẻ đứng trên đỉnh cao nhất của trường Sùng Dương ?
Có phải do thiên tài và kẻ ngốc thực ra chỉ cách nhau có một gang tay hay là do tên khỉ đột chết bầm đã thắng Hựu Tuệ này vốn dĩ là một tên ngốc ?
Đầu óc tôi quay cuồng .
Thoát ra khỏi vòng bao vây của cô bán kem và chú bán tạp hóa , tôi thất thểu lê bước trên đường .
Kim Nguyệt Dạ hóa ra chỉ là một tên ấm đầu tự cao tự đại ! Đó chính là tên Kim Nguyệt Dạ đã “đấu” với tôi suốt ba năm trời ? Đó chính là tên mà ngay buổi khai giảng đã làm tôi tức muốn sùi bọt mép ? Ai ngờ hắn ta ….
Đến một tên khỉ đột ngu si “tự sướng” mà tôi cũng thua bét nhè !
“ Cô không sao chứ ? có cần nghỉ ngơi chút không ….?” Một giọng nói êm như sáo diều cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi .
“ Happy House?” Đây là nơi nào ? Phố Angel mọc đâu ra cái cửa tiệm này thế nhỉ ?
“ Mời vào !”
“ Hả ?” Tôi có định vào đây đâu ? Tôi ngước đầu lên.
Thiên …thiên thần ! Là một thiên thần ! Trên đời này có thiên thần thật sao ? Hóa ra thiên thần đẹp mê hồn đến thế …..
Đầu óc tôi rỗng tuếch . Kể từ khi gặp Tiểu Vũ mười năm nay chưa bao giờ tôi lại có cảm giác hoa mắt chóng mặt đến thế .
Không ngờ trên đời này lại có nụ cười ấp áp tỏa hào quang lấp lánh , giống như nụ cười ấp áp tỏa hào quang lấp lánh , giống như nụ cười của thiên thần trong truyện cổ tích mẹ hay kể .
“Mời vào !” Thiên thần lịch lãm giơ đôi tay trắng muốt nhẹ nhàng mở cánh cửa thiên đường .
Tôi như bị thôi miên bởi ánh mắt mê mẩn long người đó , tự động bước chân vào thiên đường hạnh phúc …..
“ Ngồi chỗ này được không ? Vị trí này yên tĩnh ….”
“Được !” Tôi vẫn đang chìm đắm trong thế giới cổ tích thì thiên thần đã kéo tôi về với hiện thực . Đây là đâu ? Phải rồi , khi nãy tôi nhìn thấy một cửa tiệm có tên là Happy House , sau đó tôi nhìn thấy khuôn mặt này , rồi sau đó ….
Tôi dừng bừng tĩnh , phát hiện ra mình đang ngồi trong một căn phòng ăn được trang trí khá đặc biệt “ Khăn trải bàn trắng tinh , cửa sổ có rèm dệt hoa trắng li ti , đặc biệt là ở giữa mỗi chiếc bàn đều có một quả cầu pha lê cảm ứng phát sang , trông nó giống y chang quả cầu pha lê của phù thủy .
“ Có vẻ như quý khách không được vui ? Tôi có thể giúp gì cho quý khách ?” Giong5 nói cuốn hút tôi bước vào đây lại nhẹ nhàng cất lên .
Tôi nhìn khuôn mặt tươi tắn đó , ngay cả khi cười cũng tỏa hào quang chói lóa làm tôi sực nhớ đến Tiểu Vũ . Tình cảm mà tôi ấp ủ bao lâu với Tiểu Vũ cuối cùng cũng tan vỡ . Tôi từng khao khát nụ cười rạng rỡ đó sẽ có một lần dành cho mình .
Thế mà bây giờ , nụ cười đó chỉ cách tôi chưa đầy 5mm !
Nước da trắng hồng trơn mịn , mái tóc đen nhánh , lông mi vừa đen vừa dài như búp bê , sống mũi cao cao , mắt sáng long lanh như hạt trân châu , lại còn đôi môi vừa độ …..
Thực là trên đời này có khuôn mặt như thế sao ?Nụ cười vừa ấp áp lại thánh thiện .
“ Qúy khách dung gì ? Ở đâu có rất nhiều món ăn ngon !” Khuôn mặt đó vốn dĩ ở rất gần đột nhiên lại tiến sát hơn .
Ui chao ! Khuôn mặt quá hoàn hảo …..
“ Phụt !”
Ấy ! Thôi chết !
Chết tiệt ! Đúng giây phút đẹp như mơ thế này thì tôi bị “Xịt” máu mũi . Tôi lấy tay bịt chặt mũi nhưng không kịp mất rồi . Trên bộ đồ màu trắng của thiên thần bị bắn vài vệt máu li ti ….
Hình tượng đẹp đẽ của tôi còn đâu ! Hu hu hu …..Có cái lỗ nẻ nào để tôi nhảy xuống không ?
“ Qúy khách ….” Thiên thần tròn mắt nhìn tôi .
Phải …phải làm gì bây giờ ? Nên xin lỗi hay là…
“ Thường xuyên bị như vậy sao ?” Thiên thần chớp đôi mắt đẹp mê hồn nhìn tôi cười chòng chọc , dịu dàng lấy khăn giấy lau mũi cho tôi .
Sao lại thế nhỉ ? Cậu ta không bực mình sao ? Không chê tôi bẩn hay sao ? Hay là cậu ta …..
“ Tôi …..”
Nhưng tôi biết giải thích gì bây giờ ? Nói là tôi không thể cưỡng lại vẻ đẹp hớp hồn của cậu ta hay là sự dịu dàng của cậu ta làm tôi thèm rõ dãi .
Stop !
Hựu Tuệ ! mày sao lại có thể làm chuyện mất mặt đến thế !
“ Sao vậy ? Còn khó chịu không ?” Thiên thần thấy tôi im re nên lo lắng .
“ Ưm ….”
A! Đúng rồi , trong phim toàn có những cảnh kiểu này : Nữ nhân vật chính mắc bệnh hiểm nghèo nhưng lại yêu nhân vật chính , một mối tình vừa nồng nàng lại vừa bi kịch ….Đúng thế ! Thế mới phải chứ …..tôi thật sự khâm phục IQ của mình ! Khà khà khà ……
“ Tôi ….tôi từ nhỏ sức khỏe đã yếu , hay bị ngất , lại còn chảy máu mũi …..” Để tăng hiệu quả hình ảnh , tôi lấy một tay run rẫy đặt lên trán , mắt khẽ nhắm lại , vì hơi chóng mặt nên có vẻ ngồi không vững ( cái này là thật nhé !)
“ Qúy khách không sao chứ ?” Thiên thần đưa tay đỡ lấy vai tôi .
“ Không sao ….” Tôi sao thế này ? chỉ có mỗi động tác đơn giản là cậu ta đỡ vai thôi mà tôi cũng thấy trống ngực đập liên hồi .
“ Có lẽ quý khách phải ăn chút gì đó , để tôi đem thức ăn lên !”
“ Vâng …” Chỉ đến khi anh chàng đó đi mất hút , thôi mới thở phào nhẹ nỏm . Tô Hựu Tuệ , mày không thể làm chuyện gì mất mặt ! Bây giờ mày là “ngọc nữ” của trường Minh Đức ! là nữ thần trong tim bao người !
Tôi liếc mắt nhìn xung quanh . Hên thật ! Chắc không có ai nhìn thấy cảnh xấu hổ ban nãy của tôi !Hơ , sao ở đây có nhiều tên khỉ đột mặc áo trắng giống thiên thần thế này ? Hóa ra Thiên Thần là phục vụ ở cửa tiệm này .
“ Một khoai tây chiên , một đĩa sa_lát , một bánh Humberger , một ly nước chanh ! Liệu có vừa miệng quý khách không ?” Thiên thần bưng chiếc khay đến .
“ Thế là được rồi !”Nhìn thấy những đĩa thức ăn thơm nức mũi trước mặt , bụng tôi sôi lên ọc ọc .
“ Phải chú ý đến sức khỏe một chút chứ !” Thiên thần nói xong , đưa cho tôi một ly nước chanh .
Cảm động quá ! Thiên thần sao có thể là phục vụ chứ ? Từ cách nói chuyện đến mọi cử chỉ của cậu ấy như một vị hoàng tử !
“ Cảm ơn , cậu tốt bụng quá ! Cũng vì sức khỏe thế này nên tôi chỉ toàn lủi thủi một mình , không có bạn bè….”Cuối câu tôi còn cố làm giọng run lên , ghìm xuống ngày càng nói lí nhí , tỏ vẻ yếu ớt , quằn quại !( Tôi phải đoạt giải Oscar về hiệu ứng âm thanh mới đúng )
“ Thế à ? Không sao đâu ! Chúng ta làm bạn nhé !”
Oh yeah ! Tôi chỉ đợi câu nói này ! Tôi cố kiềm chế sự xúc động đang dâng trào , tiếp tục kĩ năng “diễn xuất” của mình .
“ Ăn chút gì đã , bánh Humberger nhé !”
“Hả ?”
“ Ăn nhiều một chút thì mới khỏe chứ !” Thiên Thần nhẹ nhàng đưa chiếc bánh Humberger đến trước mặt tôi .
“ Nhưng…..”Tôi nhíu long mày vẻ khó xử .
Thực ra không phải tôi ghét ăn bánh Humberger thịt mà là mỗi lần ăn humberger , mồm phải ngóac ra rõ to để cắn ! Mất hết cả hình tượng ! Vả lại ….từ nhỏ tôi đã mê đồ ngọt , răng sâu mất mấy cái , để lộ ra thì chỉ có nước độn thổ…..
“ Sao vậy ? Hay là quý khách không thích ăn ? Nếu không thích thì tôi sẽ mang đi !” Thiên thần dịu dàng nhìn tôi .
“Ơ , không phải ! không phải ….” Tôi giậc chiếc bánh Humberger từ tay Thiên Thần . Đúng là hơi đói thật .
Cẩn thận chút là ổn thôi ! Miệng không được ngoác ra quá to , có chết cũng không để lộ mấy cái răng sâu ra .
“Ha ha , cô thật dễ tương , có thể nói cho tôi biết tên không ?”
“ Tô Hựu Tuệ !” Tôi trả lời nhanh hơn điện giật .
“ Tô Hựu Tuệ ? Tên và người đếu đáng yêu như nhau ! Cô là học sinh trường Minh Đức ?”
“Vậng…” Tôi đã bị nhấn chìm trong nụ cười trên cả tuyệt vời của Thiên Thần , đầu óc quay cuồng .
‘ Hơ..hơ…hơ…hơ…” Thiên thần bỗng nhiên cười kiểu quái đản , tiến sát về phía tôi .
Uy2nh!
Tôi như bị trúng sét vào ban ngày !
Tuyệt …tuyệt quá ! Vị trí gần như thế mà …cậu ấy trông vẫn đẹp mê hồn …Dường như cả khuôn mặt đếu tỏa sáng ! Hơn nữa khắp người đều phảng phất mùi hương bạc hà thơm dìu dịu ….
“ Bé mũi” thân yêu , bé đừng có …..
Tôi đang “ quyết tử” một phen sống mái với chiếc mũi thì nghe thấy mấy tiếng “ tách tách” chụp hình liên tục .
Là ai chụp thế …không ngờ lại là cậu ta ! Anh chàng đó cười rạng rỡ , tay cầm chiếc máy ảnh .
“ Cậu ….”
“ Tôi rất thích những cô gái đáng yêu , liệu có thể vinh hạnh chụp cô mấy tấm hình làm kỉ niệm không ?”
Có vẻ như nếu tôi từ chối thì cậu ta sẽ buồn lắm . Chả ai lại muốn khuôn mặt rạng rỡ đó bị tôi làm cho cụt hứng . Dù gì cũng là bạn bè cả , không nên keo kiệt quá đúng không ?
Nghĩ tới cảnh cậu ta mỉm cười hiền hòa ngắm nghía hình ảnh của tôi , cảm giác đầy ma lực đó khiến tôi không cách nào từ chối được .
“ Reng …reng…reng “
Đúng lúc quan trọng thì di động của Thiên Thần kêu inh ỏi .
“ Alô ….Vũ…Bây giờ hả…Được rồi , tôi đến đây !” Thiên thần cúp máy trong tích tắc .
“ Ngại quá , tôi phải đi một lát , không thể ở đây với cô được , chịu khó ngồi một mình nhé !” Thiên thần vừa dứt lời đã đưa tôi một chiếc khăn giấy nữa .
“ Ừm , được mà !” Tôi chùi miệng , trong long tiếc đứt ruột .
“ Rồi chúng ta sẽ gặp lại gặp nhau ngay thôi , tạm biệt !”
“ Tạm biệt !”
Các bạn ủng hộ choa mình.Thực ra cái này không phải là mình viết,nhưng mà cái này là mình lấy trên mạng cho các bạn đọc thử