Em có một đôi mắt vô hồn, khuôn mặt lạnh lùng với những đường nét hoàn hảo của một nữ thần sắc đẹp. Vẻ đẹp của em có thể cuốn đi bao trái tim của những chàng trai si tình… nếu em không phải một con ma-nơ-canh.
Từng cột đèn nối tiếp nhau thắp sáng sự sống tạm thời của dãy phố nhỏ đang co ro, rên từng hồi bần bật vì rét. Đêm buồn cho những ai đang có tâm tình, càng buồn khi nỗi lòng chẳng nói được với ai, chẳng khóc được, chẳng thốt lên thành lời, nước mắt lặng lẽ chảy vào tim.
Em khẽ ẩn tâm hồn mình sau lớp nhựa cứng nhắc, nhìn qua tấm kính trong vắt, tới ánh sáng mờ ảo như tự sưởi ấm lòng mình. Có người nói em chỉ là một con ma-nơ-canh, em không có tâm hồn, có lẽ bởi vì em giấu nó quá kĩ.
Ngày đầu gặp anh, anh nhẹ ôm em vào lòng, khẽ đặt em hướng về ánh sáng, chải chuốt, chăm sóc em bằng đôi mắt ấm áp, bàn tay mềm mại vuốt nhẹ lên thân em. Em vu vơ nhận rằng anh đang tán tỉnh em. Anh luôn mặc cho em những bộ cánh lộng lẫy nhất, tỉ mỉ chăm chút từng li từng tí, khiến em lúc nào cũng trông thật đẹp đẽ và kiêu sa. Em thoáng nghĩ hình như anh yêu em.
Em chứng kiến bao cặp tình nhân dắt tay nhau tới đây. Một cô bé mỉm cười hạnh phúc, ôm chầm lấy bạn trai bên chiếc váy đẹp tuyệt vời mà cô được tặng cũng khiến em ghen tức. Anh đã thể hiện quá nhiều tình cảm với em, luôn dành cho em những điều tuyệt vời nhất mà tại sao em không thể tới bên anh,ôm anh vào lòng, đặt nụ hôn ngọt ngào trên đôi môi khô lại vì giá lạnh kia và thổn thức tiếng yêu thương từ đáy lòng em giấu kín bấy lâu nay. Muốn yêu anh mà thân xác quá nặng nề…
***
Một buổi chiều vắng khách, anh thở dài từng hồi não nề. Một bà khách tuổi ngoài năm mươi bước vào, những tảng phấn dường như không thể nào che hết được làn da nhăn nheo và từng vết rỗ trên khuôn mặt mụ. Từng chiếc áo khoác được mặc thử, rồi lại thay ra, vứt bừa bãi lên trên móc treo, mụ trở nên khó chịu. Anh cười xoa dịu không khí nặng nề và ngột ngạt mà mụ đem tới:
- Chị chưa chọn được mẫu nào ưng ý ạ?
- Thật khó để tìm được chiếc áo nào vừa mắt, tôi già rồi, xấu nên kén mặc lắm. Anh là người bán hàng, anh phải tư vấn cho tôi chứ ?
Giọng anh hạ xuống, đường mật một cách dễ sợ:
- Trông chị nào đã quá bốn mươi, người trẻ và quí phái như chị nên tìm kiểu dáng nào trẻ trung một chút nhưng vẫn tôn lên vẻ quí phái của một phụ nữ thành đạt!
- À, tôi hiểu rồi, thế còn chiếc áo con Ma-nơ-canh đang mặc trên người, hợp với tôi chứ?
- Dạ chị chọn đúng chiếc áo đẹp nhất của cửa hàng rồi đấy ạ, em chỉ còn duy nhất chiếc áo đó, để em lấy cho chị mặc thử.
Chiếc áo được buông vội ra khỏi người em, mụ cười hoan hỉ, khen ngợi đủ điều. Anh sung sướng nhận từng tờ giấy bạc qua bàn tay múp míp của mụ, để mặc em lạnh lẽo đơn côi trong chiếc váy lót mỏng tanh.
***
Chiều nay anh làm em buồn lắm! Cô gái đó có gì hơn em ngoài một khuôn mặt xấu xí nhưng biết cười, biết khóc, biết nũng nịu, sở hữu chiếc xe đắt tiền và những tờ polymer mỏng tanh?
- Anh yêu hôm nay làm muộn thế ? Tí nữa chúng mình đi ăn tối đi anh.- Ả nũng nịu.
- Đợi anh kiểm tra lại sổ sách đã nào.
Ả ngồi nghịch ngợm mọi thứ như trêu tức từng nơ-ron thần kinh trong em, rồi bất chợt cầm cây bút, nguệch ngoạc vẽ lên mặt em:
- Nè, tao cho mày giống con mèo nhé…
Anh giằng lấy cây bút, lau từng nét viết một cách cẩn trọng đang hằn trên má em:
- Nghịch ngợm quá thể, vẽ linh tinh lên con Ma-nơ-canh như vậy, không lau được thì sao. Em định cho anh chết đói hả ?
Câu nói đó của anh, sao khiến em chạnh lòng!
Ả tỏ vẻ giận dữ:
- Ứ thèm đùa nữa!
Anh chuộc lỗi ả, làm ả vui bằng những nụ hôn ngọt ngào, những cử chỉ mơn trớn và lời bỡn cợt như từng nhát dao cứ đâm liên hồi vào con tim đang đau đớn và mục nát của em:
- Thôi nào, tối anh đền…
Đèn tắt, cửa hàng khóa lại, mặc em trong cô độc và tủi hờn, anh đi! Bóng hai người khuất dần theo những mảnh nắng cuối cùng.
Và giờ đây, khi màn đêm buông phủ, chỉ còn mình em với cô đơn. Em lẻ loi một mình, đêm đông lạnh lắm anh à. Chỉ vì em giấu đi quá kĩ tâm hồn mình nên trong anh em chỉ như một pho tượng thôi sao? Em nhận ra rằng hằng ngày em như một con ngốc bị lợi dụng, khoác những bộ đồ lộng lẫy trên người, chỉ để thỏa mãn sự thèm khát những sản phẩm làm từ polymer của anh. Có quá nhiều suy nghĩ với một con Ma-nơ-canh như em, nhưng em sẽ không ân hận vì đã hiểu ra con người anh. Có lẽ tất cả là do em, em không thể tới bên anh, ôm anh, chăm sóc anh, không thể dựa vào vai anh mỗi khi anh cần em, và trên hết là em không thể sưởi ấm tâm hồn anh nên anh mới vô tâm và khô khan tới như vậy, đúng không anh? Không chịu được nữa rồi, em sẽ làm tất cả để giải phóng tất cả những gì đang chất chứa trong em, để chứng minh rằng một con Ma-nơ-canh cũng có trái tim.
Em yêu anh!
Giọng nói yếu ớt cố gắng phát ra, con Ma-nơ-canh tội nghiệp khẽ động đậy trong chút hi vọng còn lại.
Choang! Từng mảnh nhựa trên người nó vỡ toang như có một lực đẩy vô hình bên trong, rồi từng mảnh tan ra thành những mảnh vụn rơi rớt xuống sàn nhà. Trong gian phòng, nàng ma-nơ-canh lặng yên đứng đó một mình, nhỏ từng giọt lệ lăn trên gò má và đôi mắt nay đã không còn bằng nhựa.
Từng cột đèn nối tiếp nhau thắp sáng sự sống tạm thời của dãy phố nhỏ đang co ro, rên từng hồi bần bật vì rét. Đêm buồn cho những ai đang có tâm tình, càng buồn khi nỗi lòng chẳng nói được với ai, chẳng khóc được, chẳng thốt lên thành lời, nước mắt lặng lẽ chảy vào tim.
Em khẽ ẩn tâm hồn mình sau lớp nhựa cứng nhắc, nhìn qua tấm kính trong vắt, tới ánh sáng mờ ảo như tự sưởi ấm lòng mình. Có người nói em chỉ là một con ma-nơ-canh, em không có tâm hồn, có lẽ bởi vì em giấu nó quá kĩ.
Ngày đầu gặp anh, anh nhẹ ôm em vào lòng, khẽ đặt em hướng về ánh sáng, chải chuốt, chăm sóc em bằng đôi mắt ấm áp, bàn tay mềm mại vuốt nhẹ lên thân em. Em vu vơ nhận rằng anh đang tán tỉnh em. Anh luôn mặc cho em những bộ cánh lộng lẫy nhất, tỉ mỉ chăm chút từng li từng tí, khiến em lúc nào cũng trông thật đẹp đẽ và kiêu sa. Em thoáng nghĩ hình như anh yêu em.
Em chứng kiến bao cặp tình nhân dắt tay nhau tới đây. Một cô bé mỉm cười hạnh phúc, ôm chầm lấy bạn trai bên chiếc váy đẹp tuyệt vời mà cô được tặng cũng khiến em ghen tức. Anh đã thể hiện quá nhiều tình cảm với em, luôn dành cho em những điều tuyệt vời nhất mà tại sao em không thể tới bên anh,ôm anh vào lòng, đặt nụ hôn ngọt ngào trên đôi môi khô lại vì giá lạnh kia và thổn thức tiếng yêu thương từ đáy lòng em giấu kín bấy lâu nay. Muốn yêu anh mà thân xác quá nặng nề…
***
Một buổi chiều vắng khách, anh thở dài từng hồi não nề. Một bà khách tuổi ngoài năm mươi bước vào, những tảng phấn dường như không thể nào che hết được làn da nhăn nheo và từng vết rỗ trên khuôn mặt mụ. Từng chiếc áo khoác được mặc thử, rồi lại thay ra, vứt bừa bãi lên trên móc treo, mụ trở nên khó chịu. Anh cười xoa dịu không khí nặng nề và ngột ngạt mà mụ đem tới:
- Chị chưa chọn được mẫu nào ưng ý ạ?
- Thật khó để tìm được chiếc áo nào vừa mắt, tôi già rồi, xấu nên kén mặc lắm. Anh là người bán hàng, anh phải tư vấn cho tôi chứ ?
Giọng anh hạ xuống, đường mật một cách dễ sợ:
- Trông chị nào đã quá bốn mươi, người trẻ và quí phái như chị nên tìm kiểu dáng nào trẻ trung một chút nhưng vẫn tôn lên vẻ quí phái của một phụ nữ thành đạt!
- À, tôi hiểu rồi, thế còn chiếc áo con Ma-nơ-canh đang mặc trên người, hợp với tôi chứ?
- Dạ chị chọn đúng chiếc áo đẹp nhất của cửa hàng rồi đấy ạ, em chỉ còn duy nhất chiếc áo đó, để em lấy cho chị mặc thử.
Chiếc áo được buông vội ra khỏi người em, mụ cười hoan hỉ, khen ngợi đủ điều. Anh sung sướng nhận từng tờ giấy bạc qua bàn tay múp míp của mụ, để mặc em lạnh lẽo đơn côi trong chiếc váy lót mỏng tanh.
***
Chiều nay anh làm em buồn lắm! Cô gái đó có gì hơn em ngoài một khuôn mặt xấu xí nhưng biết cười, biết khóc, biết nũng nịu, sở hữu chiếc xe đắt tiền và những tờ polymer mỏng tanh?
- Anh yêu hôm nay làm muộn thế ? Tí nữa chúng mình đi ăn tối đi anh.- Ả nũng nịu.
- Đợi anh kiểm tra lại sổ sách đã nào.
Ả ngồi nghịch ngợm mọi thứ như trêu tức từng nơ-ron thần kinh trong em, rồi bất chợt cầm cây bút, nguệch ngoạc vẽ lên mặt em:
- Nè, tao cho mày giống con mèo nhé…
Anh giằng lấy cây bút, lau từng nét viết một cách cẩn trọng đang hằn trên má em:
- Nghịch ngợm quá thể, vẽ linh tinh lên con Ma-nơ-canh như vậy, không lau được thì sao. Em định cho anh chết đói hả ?
Câu nói đó của anh, sao khiến em chạnh lòng!
Ả tỏ vẻ giận dữ:
- Ứ thèm đùa nữa!
Anh chuộc lỗi ả, làm ả vui bằng những nụ hôn ngọt ngào, những cử chỉ mơn trớn và lời bỡn cợt như từng nhát dao cứ đâm liên hồi vào con tim đang đau đớn và mục nát của em:
- Thôi nào, tối anh đền…
Đèn tắt, cửa hàng khóa lại, mặc em trong cô độc và tủi hờn, anh đi! Bóng hai người khuất dần theo những mảnh nắng cuối cùng.
Và giờ đây, khi màn đêm buông phủ, chỉ còn mình em với cô đơn. Em lẻ loi một mình, đêm đông lạnh lắm anh à. Chỉ vì em giấu đi quá kĩ tâm hồn mình nên trong anh em chỉ như một pho tượng thôi sao? Em nhận ra rằng hằng ngày em như một con ngốc bị lợi dụng, khoác những bộ đồ lộng lẫy trên người, chỉ để thỏa mãn sự thèm khát những sản phẩm làm từ polymer của anh. Có quá nhiều suy nghĩ với một con Ma-nơ-canh như em, nhưng em sẽ không ân hận vì đã hiểu ra con người anh. Có lẽ tất cả là do em, em không thể tới bên anh, ôm anh, chăm sóc anh, không thể dựa vào vai anh mỗi khi anh cần em, và trên hết là em không thể sưởi ấm tâm hồn anh nên anh mới vô tâm và khô khan tới như vậy, đúng không anh? Không chịu được nữa rồi, em sẽ làm tất cả để giải phóng tất cả những gì đang chất chứa trong em, để chứng minh rằng một con Ma-nơ-canh cũng có trái tim.
Em yêu anh!
Giọng nói yếu ớt cố gắng phát ra, con Ma-nơ-canh tội nghiệp khẽ động đậy trong chút hi vọng còn lại.
Choang! Từng mảnh nhựa trên người nó vỡ toang như có một lực đẩy vô hình bên trong, rồi từng mảnh tan ra thành những mảnh vụn rơi rớt xuống sàn nhà. Trong gian phòng, nàng ma-nơ-canh lặng yên đứng đó một mình, nhỏ từng giọt lệ lăn trên gò má và đôi mắt nay đã không còn bằng nhựa.