Chapter 3 ~~ Đại ca và đệ tử
Tôi không chỉ hứng thú, tôi còn THÍCH nữa chứ. Nói chuyện với một người lạ lần đầu trở nên dễ dàng như thế. Có cái gì đó đã thay đổi, thay đổi thật rồi, bất thường quá.
Trên các forum bây giờ, việc các thành viên nhận nhau làm ông bà, bố mẹ, con cháu, lập các gia đình mà dây mơ rễ má dài đến cả cây số không có gì là lạ. Điều ấy cũng thú vị, nó khiến mọi người gần gũi và thân mật hơn rất nhiều. Vậy nhưng dù tham gia ở đây được gần một năm rồi nhưng tôi không có ý định vào “gia đình” nào cả, không có ai là bố mẹ, không anh chị em chú bác. Tôi thuộc vào nhóm “những kẻ mồ côi”, nhưng như thế tự do hơn , vẫn thân thiết với mọi người mà tránh được khoản đi off. Tôi rất ngại đến chỗ đông người, tự nhiên đi chơi với một nhóm mà mình chẳng biết ai với ai, rồi trong lúc mọi người ríu rít chuyện trò còn mình ngồi một góc đần mặt ra, đúng là một thảm họa.
Vậy mà hôm nay, khi có người đòi nhận tôi làm đệ tử, tôi lại thấy hứng thú.
Senton93: "Con gái hả?"
icefox_307 : "Vâng =_= nói từ nãy giờ mà anh không biết hả?"
Senton93: "Ơ uhm…"
icefox_307: "Con gái thì sao ạ ? Ôi thời này mà vẫn còn người trọng nam khinh nữ."
Senton93: "..."
icefox_307 : " :( "
Senton93: "Thôi cũng được, đệ tử."
Vậy là mình đã có anh trai. Tôi luôn muốn có một người anh trai, thay vì một đứa em gái rắc rối hay léo nhéo như con bé Jin Hee. Hơn thế nữa, đây lại là ông anh thật-sự-thú-vị. Thay vì từ chối như mọi lần, lạ là tôi lại háo hức nhận lời:
icefox_307 : "Ok, em gọi anh là đại ca nhá!"
Senton93: "Tùy."
icefox_307 : "Nhưng cho em là đệ nhé."
Senton93: "Con gái cơ mà?"
icefox_307 : "Nghe muội ủy mị lắm, đệ thôi."
Senton93: "Rồi, tùy cô."
Đúng là bất thường thật. Tôi và “ca” - tôi thích gọi anh mình như thế, cứ “ca” “ca”, “đệ” ”đệ” khiến mọi người hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng chấp nhận vui vẻ. Thì cũng có ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới đâu mà không chấp nhận. Hơn nữa tôi cũng chỉ quan tâm vấn đề đó đến một mức độ nhất định, anh thì là anh, thế thôi, vậy nhưng lại có một số người không nghĩ như vậy.
Đầu tiên là một chị, nổi tiếng là xinh ở khắp forum. Tôi cũng đã ngó qua ảnh của chị ấy qua mấy buổi đi off, đúng là xinh thật, sinh viên ngoại giao thì phải. Chị add nick tôi vào một buổi chiều, và hỏi tôi tới tấp như tra vấn.
"Làm sao mà anh ấy nhận em làm em thế?"
"Em không biết ạ." - Tôi thành thật, nhưng xem ra chị ấy không vừa ý.
"Đừng giấu chị, chả hay tí nào."
"Mô, em có giấu gì đâu."
Hỏi tôi lòng vòng một hồi, cuối cùng chị ta cũng phải chịu thừa nhận câu trả lời là “em không biết tại sao anh ấy nhận em làm đệ tử". Sau phần đó, chị ấy bắt đầu hỏi tôi một lô một lốc các câu hỏi: “đại ca” em tên thật là gì, có cái ảnh nào không, có người yêu chưa... đủ các loại mà tôi chỉ trả lời được đúng câu đại ca học ở đâu, vì có lần thấy tôi than thở về giáo viên ở lớp, đại ca vào hỏi thế là hai anh em phát hiện ra học cùng trường. Hết. Đến tên thật tôi cũng quên không hỏi, do mọi người trên forum thường gọi nhau theo nickname hơn. Mọi người toàn gọi tôi là snowbell, có ai hô “Yoona ơi” hay là "Na ơi" đâu, thế nên việc tôi không biết tên cũng là bình thường. Chị kia chào tôi rồi out, nhưng xem ra vẫn chưa hài lòng lắm, còn buông lại một câu “Đúng là anh nào em nấy, nhận làm đệ tử cũng phải, im như thóc í”.
Đặc biệt khi trò FriendForSale trên Facebook trở thành hot game và đại ca mua tôi về, đặt tên là “Đệ tử của tao”, sẵn sàng giành mua lại khi có đứa “bắt” tôi về cho đi hẹn hò cọ toa lét thì số lượng những người mang ADN XX vào hỏi tôi về đại ca ngày càng nhiều, mà không chỉ hỏi, có người còn nói với giọng rõ ràng là không tốt đẹp gì. Rất tiếc những điều họ muốn biết tôi lại hoàn toàn không biết, thành ra giờ đến lượt tôi bị gắn cái mác “chảnh”. Làm sao mà lắm người quan tâm đến đại ca tôi thế, điều này kích thích cái thói tò mò bẩm sinh trong người tôi. Và tôi tí đập đầu vào màn hình máy tính, phun ngay ngụm café vừa uống khi nhìn kết quả tìm kiếm trên forum. “Darksenton” cùng 4 trang dày đặc kết quả, loại trừ những post có dính tên và những bài không liên quan, hóa ra có cả 1 thread do các mem tự nhận là fan lập ra, gọi đại ca tôi với cái tên thật trìu mến “thần tượng”. Lý do? Bí ẩn, hiểu biết rất nhiều, mặc dù có cả một đội ngũ gọi mình là “thần tượng” những không bao giờ quan tâm đến, đặc biệt ít nói, không add người khác, không bao giờ đi off, chỉ có các sếp mới biết mặt và nghe nói là rất cool, đã từng được bầu làm admin nhưng từ chối, làm admin của một diễn đàn lớn như thế này, cũng đáng nể thật. Một điểm cũng cần nói là cái chị xinh xinh kia là trưởng cái FC hơn 40 thành viên ấy. Tôi thì vào chỉ để download phim với viết bình luận, chả bao giờ bén mảng đến mấy khu giải trí làm quen, nên thông tin này thật sự làm tôi bất ngờ. Tôi ngó vào Facebook, cũng không có gì được bật mí thêm. Lạ lùng thật. Vậy mà trước giờ tôi chẳng mấy quan tâm đến điều ấy, chỉ thấy đại ca online thì nói chuyện, không thì thôi, lâu lâu giúp post bài bình luận. Hãnh diện quá, thảo nào các chị thi nhau hỏi mình, tôi thích thú với ý nghĩ có một ông anh hot, à không, cool boy như thế. Ngay buổi tối, vừa thấy đại ca online tôi đã hỏi ngay:
icefox_307: "Ca!"
Senton93: "Uh."
icefox_307: "Hôm nay đệ mới biết nhá!
"
Senton93: "Biết gì?"
icefox_307: "Hóa ra ca của đệ là thần tượng của nhiều người thế."
Senton93: "Ô thế là em người nổi tiếng từ lâu mà không biết à?"
icefox_307: "Hihi, ôi thế ca có định chọn chị nào làm tẩu cho đệ không? :albino:"
Senton93: "Mấy chị đó thì không"
icefox_307: "Ơ thế là có tẩu ở ngoài à?"
Senton93: "
"
Trên màn hình chỉ có cái emo mặt cười, biết thừa rồi nhé, 100% chắc đang thích chị nào. Nhưng biết tính đại ca không thích bị hỏi những chuyện thế này , tôi lái ngay sang vấn đề khác.
icefox_307: "Ca này, ca đã xem Up chưa?"
**********
Tôi lại xách bình lên sân thượng, tưới tắm cho mấy cái cây rồi ngồi đọc truyện. Mấy hôm nay trời không còn quá nóng bức, tuy ban ngày trời vẫn nắng chang chang (dù sao thì giờ vẫn đang là mùa hè mà) nhưng buổi tối đã có những cơn gió mát tràn đến. Ngồi trên sân lúc này, gió thổi thật là mạnh, những cơn gió phóng khoáng thổi phồng những tấm rèm cửa căng tròn như những cánh bướm đêm. Bật chiếc đèn bàn, một tách café sữa lạnh, một cuốn sách mới, tôi say sưa đắm chìm vào thế giới của mình. Đã có một bông hồng gai hé nở, một vài cái nụ chúm chím, thi thoảng có mùi hương nhè nhẹ phảng phất. Con Kiwi theo thói quen lại lò dò đi lên, leo lên lòng tôi nằm dài , ngó ngoáy cái đầu, nghịch ngợm vờn mấy con thiêu thân bị hút bởi ánh sáng. Yên tĩnh, yên tĩnh tuyệt đối. Và cả thanh thản nữa. Con bé Jin Hee một lúc sau cũng trèo lên, mang theo một cái ghế nhựa.
"Unnie!"
"Uhm, yên nhé chị đang đọc truyện."
"Cho em ngồi với!"
"Hôm nay không xem phim nữa à?"
"Không, trên này gió mát quá!"
Rồi con bé bế Kiwi sang lòng nó, con mèo kêu ỉ ôi vài tiếng khi bị dịch chuyển, nhưng rồi cũng chịu nằm im. Jin Hee cứ ngồi như thế, nghịch nghịch con mèo, nhìn tôi đọc sách. Tôi không thích có người nhìn mình đọc, nhưng hôm nay tôi lại thấy đầu óc nhẹ nhõm nên mặc kệ con bé. Những cơn gió mới lại tràn qua...
"Ôi, anh cho cả nó lên đây cơ à?"
Tôi giật mình. Nó lải nhải cái gì mà anh với em ở đây không biết, ồn ào thật. Tôi ngó lên thì không còn thấy Jin Hee ngồi cạnh mình, nó đang đứng ở lan can nói chuyện với ai đó, giọng véo von như con chim non.
"Em tưởng chó thì chỉ ở dưới không được lên trên nhà chứ?"
"Uh, thường là thế nhưng lâu lâu anh cũng cho nó lên đây."
"Nó đẹp quá!"
Con bé đang nói chuyện với ai vậy nhỉ? Tôi khẽ gấp quyển sách lại và tò mò lại gần. Ồ, hóa ra là nó đang khen ngợi con chó nhà hàng xóm. Giờ tôi mới nhận ra là hai nhà ở đối diện nhau, cách bởi một cái ngõ bé tí nên hai lan can sân thượng chỉ cách nhau khoảng 2m.
“Sân-thượng-có-mái bên kia thật nhạt nhẽo.” - Tôi thầm nghĩ. Hôm nay nhờ có hai bóng đèn, một từ phía sân nhà tôi, một từ phía sân bên kia mà tôi mới có dịp nhìn kĩ. Một vài giá phơi quần áo, mấy cái cây ngớ ngẩn ít được chăm sóc, cũng có hai ba cái ghế dựa, thêm một cái máy giặt. Và rồi tôi nghĩ lại, thật ra đa số sân thượng đều như vậy, có mấy cái sân mà vừa rau vừa cây vừa hoa, chỉ phơi phóng khi trời nắng như nhà tôi đâu. Tên con trai bên đó đang đứng nói chuyện với em gái tôi, con chó nằm ngoan ngoãn dưới chân, hình như vừa được tắm xong, lông xù tơi, nó có vẻ thỏa mãn lắm. Chả bù cho con Kiwi, mỗi lần tắm cho nó là một lần đánh vật, dù mèo thì sợ nước thật nhưng không thấy con mèo nào như nó, nó luôn gào lên rồi cào loạn xạ. À mà nó đâu rồi nhỉ, không thấy nó ở cạnh Jin Hee. Tôi đảo mắt và mắt tôi lại một lần nữa mở tròn. Ôi, cái con mèo khó bảo... Sau lần đi rong thứ hai tôi nhốt nó trọn một ngày nên cô nàng sợ, không đi lung tung nữa. Cứ tưởng nó chừa rồi, vậy mà... nó lại ở đó... đang dụi đầu cọ chân tên con trai kia.
"Có vẻ như nó ưa cậu quá nhỉ?" – Tôi nói nhỏ, có lẽ giọng không được thân thiện cho lắm.
"Uh, nó thích chơi với con Hook lắm."
Tôi nheo mắt. Con mèo đang vờn cái đuôi to xù của con chó, con chó vẫn nằm thế phất cái đuôi qua lại, lâu lâu lại sủa lên một tiếng.
"Con này giống nước ngoài hả anh?" – Con em tôi lanh chanh
"Uhm, nó là chó giống chó chăn cừu, loại Rough Collie em ạ."
"Ôi nó lớn thật đấy!" - Con bé reo lên thích thú khi con chó ngồi nhổm dậy. Con chó thật là cao, có lẽ gần đến thắt lưng tên con trai, trong khi hắn thì có thấp bé gì cho cam. Nhìn con chó thật kiêu hãnh, nó làm tôi nhớ đến những con chó tuyết trong tiểu thuyết. Có lúc nào nó muốn được thoải mái chạy trên những cánh đồng lúa mì rộng lớn, dồn những con cừu nặng nề vào chuồng, đêm đêm canh giữ, đề phòng đàn sói hoang trong khu rừng bên cạnh hay không...
Kiwi lại nhẹ nhàng men theo những bức tường, đến chỗ gần nhất nó khéo léo nhảy phắt một cái và lon ton chạy về chỗ tôi. Vậy mà tôi cứ tưởng nó ục ịch lắm cơ đấy, xét cho cùng thì nó vẫn là mèo.
"Hôm nay cậu không đánh đàn nữa à?" - Tôi hỏi, hỏi cho có chứ thực sự tôi cũng không để ý.
"Chỉ lúc nào mất điện thôi."
"Lạ nhỉ..."
Bộp!!! Bộp!!!!Bộp!!!! Rào!!!!
Mưa.
Lại một cơn mưa đột ngột.
"Á!" – Con em tôi vừa lấy tay che đầu vừa nhanh nhanh chóng chóng chạy vào mái hiên. Còn Kiwi thì khỏi nói, tôi đã không thấy nó đâu rồi.
"Lần trước cũng mưa thế này nhỉ? - Tôi cười lớn, cố gắng nói to khi tiếng mưa ngày càng mạnh. Những giọt mưa lạnh buốt, lạnh buốt vẫn đổ xuống.
"Lần nào?"
"À không... thôi tớ vào nhé!" - Tôi chào rồi chạy đi thật nhanh. Bên kia có mái, người ta đâu có phải vội vã như những con mèo sợ nước đâu. Ôi trời, quyển truyện mới của tôi đã sũng mưa mất rồi, xui xẻo quá. Có lẽ tên con trai này luôn xuất hiện kèm theo những cơn mưa rào, mà như vậy thì nên tránh xa ra thì hơn nếu không muốn có ngày bị cảm sốt.
"Unnie có thấy con chó ấy đẹp không?" – Con em tôi hỏi khi đang lau tóc với một chiếc khăn bông dày.
"Có, con gì chị chả thấy đẹp." - Tôi cười
"Unnie thấy anh ấy có hay không?"
"Anh nào?"
"Ờ mà em cũng chả biết tên, anh chủ con chó."
"Uhm"
"Uhm là sao?"
"Ai mà biết. Thôi về phòng ngủ đi."
"Cho em ngủ với unnie đi, mưa to em sợ..."
Trên chiếc giường đơn, con em tôi đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Kiwi ngoan ngoãn cuộn tròn trong cái ổ góc phòng, còn tôi cặp quyển sách lên cao cho nước bay hơi rồi hong khô. Mưa vẫn rơi rất mạnh, ướt nhòa cửa kính. Nhà đối diện, phòng đối diện vẫn sáng đèn, có tiếng chó sủa đâu đây. Bất giác có một nụ cười...
**********
Những câu chuyện tưởng chừng như tách biệt, nhưng thực sự chúng luôn tồn tại đồng thời.
Và đúng, dù có bao nhiêu việc xảy ra đi chăng nữa, không có gì có thể ngăn cản tôi sáng sáng vẫn tới hiệu sách. Khi mà trò chơi vẫn còn đủ thu hút, và đối thủ bên kia chưa chịu đầu hàng thì làm gì có chuyện tôi từ bỏ. Gần hai tháng hè của đời sinh viên đã qua gần một nửa, và tôi có cảm giác rằng một cái gì đó lạ lùng lắm sắp sửa diễn ra với tôi. Lạ, và tôi cảm thấy được, nhưng nó là gì cơ chứ? Mải nghĩ ngợi lung tung đôi chân đã đưa tôi đến khu sách quen thuộc. Xem nào, hôm qua mình giấu quyển truyện ở đâu nhở? À, bên phần truyện mầm non, hình như là dưới quyển truyện tranh “Tấm Cám”. Tôi hí hửng lật quyển “Tấm Cám” lên, chỉ là tình cờ thôi chứ không phải là để kiểm tra gì, nhưng tôi chợt sững lại. “I, Coriander” vẫn nằm đấy, nguyên vẹn y như lúc tôi để nó ngày hôm qua. Chưa hề có ai mang nó đi. Tần ngần cầm quyển truyện, có một chút gì đấy hơi hụt hẫng. Trước đó 5 phút, tôi là một đứa bé háo hức và hiếu thắng, niềm kiêu hãnh vì kiếm được chỗ giấu khó tìm lớn như một quả bóng bay căng tròn, thì giờ chỉ còn một con bé đang bất ngờ vì thứ đồ chơi nó ưa thích nhất của nó đã bị ai lấy đi mất trong giấc ngủ, quả bóng bay đang lớn là thế bỗng xẹp vì bị tháo nút.
“Coi như là người kia bị ốm, có ai như mình ngày nào cũng mò đến hiệu sách đâu cơ chứ?" – Tôi tự bảo mình, và để quyển sách lại đúng chỗ cũ, bên dưới quyển truyện có hình cô Tấm yêu kiều với chiếc váy dài đỏ thẫm, bước ra từ quả thị vàng tươi. Cô Tấm vẫn cười rạng rỡ, chỉ có tôi là cười với một nụ cười méo xệch. Chỉ còn 3 chương nữa là “I, Coriander” kết thúc, tôi vẫn chần chừ chưa muốn đọc tiếp. Tôi không hề mong muốn trò chơi đuổi bắt dừng lại sớm như thế này. Không được, không được, tôi không muốn.
Một ngày...
Hai ngày...
Cuốn truyện vẫn ở đó, ngày thứ ba. Tôi bắt đầu nghĩ ra đủ mọi lý do tại sao đối thủ giấu mặt lại đầu hàng không báo trước như thế. Tôi không thích chiến thắng như thế, thật là nhạt nhẽo hết mức. Những ý nghĩ ngớ ngẩn bắt đầu xuất hiện trong tâm trí tôi “Giả sử mình là nó, tại sao mình lại không tiếp tục?", "Nó không thể tìm được, mình giấu giỏi quá", "Có lẽ nó bị ốm”, "Có lẽ nó chuyển đến nơi khác” hay thậm chí là “Nó đã bị tai nạn, nhẹ là gẫy tay chân, nặng là đi. Như vậy là mình đang chơi dở trò chơi với một người chết.” Rồi tôi quay ra sợ chính ý nghĩ của mình. Lắc đầu thật mạnh, tôi quyết định để lại quyển sách vào chỗ giấu cuối cùng mà tôi tìm thấy nó. Đằng sau 5 cuốn “Xem bói qua chỉ tay”. Một lần nữa. Một hôm nữa. Một cơ hội nữa. Tôi quá nhân từ rồi. Đừng để tôi điên lên, tôi sẽ mua ngay quyển truyện này đấy.
Và tôi cũng không chịu ngồi và chờ đợi. Thông thường cả sáng tôi đều ở đây, như vậy thời gian mà “nó” hoạt động chỉ có thể là buổi chiều và buổi tối. Hôm nay không có lớp học thêm, bố mẹ đi vắng, con em thì xin phép sang nhà bạn chơi, về nhà cũng chỉ có một mình, con Kiwi mà đói là lại mò sang nhà hàng xóm mà giờ đây nó quá quen thuộc với chuyện đó, tôi cũng không có cách nào bắt nó thôi đi. Đã vậy ngày hôm nay đóng đô ở đây một hôm thôi, rình xem, biết đâu được đấy. Tôi cũng tò mò muốn xem “ nó” là người thế nào, phải là một đứa cũng tưng tửng như tôi thì mới chịu tham gia cái trò chơi “nhảm nhí” ấy hai tuần liền.
Thế là suốt cả chiều hôm đó, đến tận 6h tối, tôi chỉ quanh quẩn lởn vởn quanh quầy sách bói toán, thi thoảng vòng sang bên tiểu thuyết, mắt hóng lên nhìn mỗi khi có ai đó đi đến gần chỗ quyển “Xem bói qua chỉ tay”. Mấy chị nhân viên nhìn tôi khó hiểu, kệ, mình có ăn trộm ăn cắp hay gây rối gì đâu mà lo. Cả tòa nhà lớn như này, thêm một đứa như tôi thì ảnh hưởng gì. Một đứa nhóc đi qua, một bà lão đi lại. Mấy đứa con gái vừa tan lớp học chiều, líu ríu cười nói, chỉ cho nhau xem mấy quyển Horoscope. Ờ, mấy “thiếu nữ” tuổi này đứa nào chả mê bói toán chứ. Đến cả tôi, một đứa ở độ tuổi “tiền mãn teen” mà hôm nào cũng ngồi xem Horoscope, còn tính cả Lucky Meter trên Facebook nữa. Hơi chán nản, tôi đếm thấy có hai bác lớn tuổi chọn mua mấy cuốn sách về Phật giáo, một chị khác lại hứng thú với “Những bí ẩn của giấc mơ". Không có một ai có “niềm đam mê” hay chí ít là quan tâm tới “Xem bói qua chỉ tay” hết.
Nhạt nhẽo.
Thấy mình thần kinh.
Ngáp ruồi một cái.
Tôi ngó lại góc giá sách trước khi về... thì phát hiện ra có một người đang đến gần.
Không cao lắm và “phì nhiêu”. Là con trai. Trông là lạ. Nhưng tôi không ngờ đối thủ của mình lại trông như thế. Có tí thất vọng. Cái tướng đó không giống người mê sách.
“Nó” dừng lại và nhấc mấy cuốn “Xem bói qua chỉ tay” lên xem xét.
Giả vờ đứng đọc một cuốn sách về năm Ngọ vớ bừa, tôi im lặng theo dõi, nhưng hình như có một đứa khác đang hò hét trong đầu tôi “Há há, lộ mặt rồi nhé. Cuối cùng chờ suốt một ngày cũng chịu mò tới.”
Nhưng mọi sự đâu có dễ dàng đến thế.
Nhìn thấy cuốn “I, Coriander”, tên đó cầm quăng ngay sang một bên. Tôi trợn tròn mắt nhìn, cuốn sách trên tay mãi vẫn dừng lại ở trang số 5.
“Sếp ạ, em tìm hết rồi. Chỉ được có 7 cuốn thôi. Còn thiếu 3 cơ sếp ơi.” - Tên béo léo nhéo qua điện thoại. Tôi vừa bực mình vừa thấy mừng thầm. Chẹp, cũng may, “nó” mà là tên đó thì... tôi cũng chẳng biết nói thế nào nữa, nhưng lúc này tôi hạnh phúc lắm. Nhưng cũng không thể chờ đợi được thêm, tôi chạy lại nhặt cuốn “I, Coriander" với cô gái tóc đỏ đáng yêu của tôi ra quầy thanh toán, không quên ném một cái nhìn kì lạ cho tên kia, dám quăng sách như thế à.
Có một hàng dài, thật là dài phía trước, và chỉ có một chị thu ngân. Giữ thật chặt quyển sách trong tay, tôi ngắm nghía nó trong lúc chờ đợi. Chờ và chờ, sắp đến lượt mình rồi.... chỉ còn một người nữa thôi... Tôi nghĩ thầm và lật lật các trang sách. Sách xịn có khác, giấy đẹp quá. Bỏ đồng tiền ra cũng đáng. Tôi vui vẻ tưởng tượng ra việc thưởng thức 3 chap cuối trên chiếc sân thượng tối nay. Và mắt tôi đập ngay phải một thứ...
Một miếng giấy nhắn nhỏ gập kẹp trong quyển sách.
Và cũng đã đến lượt tôi thanh toán rồi.
“A, em không lấy quyển này nữa ạ.“ - Tôi cố gắng nặn một nụ cười rõ tươi, nhanh nhẹn lẩn ra khỏi hàng, chị thu ngân quá đông khách nên cũng không cần để ý. Không biết miếng giấy đó đã ở đây được mấy hôm rồi.
Mình thật ngốc, ngốc quá.