P/S : truyện rất dài , ai ko đọc đc thì ko nên xem , nhắc trước rùi đó, đừng bắt đền tui
- Spoiler:
- “Đây rùi, đúng địa chỉ này rùi” Trúc nhìn căn nhà với cánh cổng xanh trước mặt mình đối chiếu với tờ giấy ghi địa chỉ. Trúc bấm chuông, vài phút sau có 1 người phụ nữ bước ra, trông bà khoảng ngoài 40, người hơi đậm, bà có khuôn mặt rất đẹp, và quí phái.
-Cháu là…
- Dạ, cháu chào cô, cháu là Trúc, con bố Khánh, hôm qua cháu gọi điện thoại cho cô đó, hôm nay cháu muốn đến xem nhà. Trúc lễ phép nói
- Ah, cháu là con bố Khánh hả, lớn quá. Người phụ nữ cười để lộ chiếc răng khểnh .
- Cháu vào nhà đi. Người phụ nữ nhẹ nhàng nói
Trúc theo người phụ nữ vào nhà, bây giờ cô mới có dịp nhìn kĩ ngôi nhà, trước khi vào nhà cô đi qua 1 khoảng sân rộng, xung quanh sân trồng những khóm cây nho nhỏ, ở 1 góc của sân có trồng 1 cây khế khá to.Vào rồi Trúc mới thấy ngôi nhà này là ghép lại bởi 2 ngôi nhà. Trúc ngồi xuống ghế, người phụ nữ mỉm cười rót nước
- Cô là Hòa, chủ ngôi nhà này, thực ra ngôi nhà này là của gia đình cô từ lâu , nhưng bây giờ cô đã chuyển nhà, cô lại ko muốn bán cái nhà này vì nó nhiều kỉ niệm với cô, cô lại hay đi làm ăn xa nên muốn cho thuê để đỡ phí, phần cũng muốn có người trông nom cái nhà này luôn. Cháu xem nhà nếu đồng ý thuê thì có thể dọn về luôn và kí hợp đồng với cô.
- Dạ, cháu có thể đi xem phòng được ko cô
- Uh, để cô đưa cháu đi
Căn nhà này khá rộng rãi, có 2 tầng và 1 sân thượng, tầng 1 và tầng 2 thì biệt lập với căn nhà bên cạnh nhưng lại chung sân thượng phía sau nhà có 1 cái cẩu thang để lên sân thượng, trên sân thượng có rất nhiều chậu hoa, có 1 cái xích đu, và 1 bộ bàn làm bằng đá, trên đầu có hẳn 1 dàn hoa rất đẹp, dưới nền sân thượng có những đường cỏ đan xem nhau. Trúc thực sự rất thích cái sân thượng này
- Cô ơi sao 2 nhà tách riêng lại có chung sân thượng hả cô
- Ah, nhà bên cạnh là nhà của anh trai chồng cô, bây giờ ông ý cũng chuyển chỗ khác rồi. Cô Hòa giọng hơi trầm xuống
- Thế bên kia có người ở ko cô
- Ah, có cháu ah, có 1 người ở bên đấy rùi, cháu cô đó mà, nó tên là Minh Hoàng nó hơi nghịch 1 tý thôi nhưng cũng đàng hoàng lắm
- Cháu thích nhà cô lắm, cháu đồng ý thuê nhà cô, cháu có thể kí hợp đồng ko
- Vậy cô cháu mình xuống nhà thôi, cô đã chuẩn bị sẵn hợp đồng rồi
- Cháu định kí hợp đồng 6th hay 1 năm
- Dạ, 1 năm luôn cô ah
Chuyển đồ đạc đến nhà mới,
Tầng 1 Trúc để bô bàn ghế nhỏ xinh và tivi ở đó, căn bếp cũng đc Trúc sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, phòng khách treo mấy bức tranh cô thích và hoa thì luôn đặt trên bàn
Tầng 2 Trúc làm phòng ngủ, ở phòng ngủ có 1 cái ban công nhìn ra sân, và có 1 cái của sổ, Trúc đặt bàn học của mình ở cửa sổ và đặt chậu hoa sương rồng xinh xinh lên bàn
Sau khi sắp xếp tương tối ổn định, mọi thứ đều gọn gàng sạch sẽ, cô gọi điện thoại cho bố
-Bố ah, con đây, con đã chuyển nhà xong rồi, căn nhà rất tuyệt bố ah
- Vậy sao, con ở chỗ cô Hòa là chỗ quen biết cũ của bố, bố cũng thấy yên tâm, thật sự bố ko muốn con ra HN ở bây giờ chút nào. Bố sẽ cố gắng thu xếp công việc rồi ra ngoài đấy với con
- Kìa bố, bố con mình đã thống nhất rồi còn j, bố ko phải lo lắng quá cho con, con lớn rồi, hơn nữa ngoài này cũng có các bác nữa. Bố đừng lo, thôi có gì con sẽ liên lạc với bố sau nhé. Con chào bố.
Trúc cúp máy, thở dài, cố thực sự rất nhớ bố, bố và mẹ đểu là sinh ra và lớn lên ở HN nhưng vào miền Nam làm ăn rùi sinh ra cô, mẹ mất sớm, bố cô lại công tác liên miên. Bố Trúc có ý định sẽ ra ngoài này ở vì dù sao đây cũng là nơi sinh ra của cả bố và mẹ Trúc, Trúc đã xin bố ra ngoài này học để thích nghi dần với cuộc sống ngoài này. Lúc đầu bố cô ko đồng ý, nhưng vì Trúc năn nỉ quá, 1 phần Trúc cũng có lý nên ông đã đồng ý cho Trúc ra ngoài này.
CHÀO CÔ!!!!!!
Trúc giật mình khi thấy tiếng con trai gọi mình, khi quay lại thấy đó là 1 tên rất (rất rất) đẹp trai (ặc), anh ta dễ phải đến 1,8m í chứ ( Trúc thầm nghĩ) làn da ngăm đen, đôi mắt to, và nụ cười chết người,Trúc đoán đây là cháu của cô Hòa
- Chào anh, anh là… Trúc ngạc nhiên
-Tôi là ng` hàng xóm bên cạnh cô đây, và có lẽ cũng sắp trở thành ng` hàng xóm cũ của cô thôi- Anh ta lạnh lùng nói
-Í anh là sao. Trúc ngạc nhiên hỏi
-Để tôi xem có có gan lì bằng những người hôm trước ko, để tôi xem cô trụ đc ở đây bao lâu, trước cô cũng có người ở đây rồi nhưng rồi cũng phải chuyển đi thôi. Anh ta cười khẩy
-Tôi mới chuyển đến đây, và cũng ko có ý định chuyển đi vào lúc này, cảm ơn lời nhắc nhở của anh, còn bây giờ tôi có việc bận, anh tránh dùm. Trúc lạnh lùng nói
- Cô bé cũng mạnh mồm lắm nhưng rồi cô cứ chờ xem. Anh ta nói với theo
- Tên hàng xóm đáng ghét!!! Sáng ngày ra đã gặp ngay 1 cục xui xẻo. Trúc lẩm bẩm khi ngồi trên xe bus đi đến trường
Ah phải nói thêm là Trúc đang học cấp 3, ở trong miền Nam Trúc là học sinh học giỏi 10 năm liền và học giỏi nhất khối, được gọi là thần đồng của trường, lúc Trúc chuyển đi các thầy cô cứ tiếc mãi cô học trò cưng(he he tất nhiên rùi mà)
Vào lớp, chủ nhiệm lớp là cô giáo
- Đây là bạn Hoàng Thanh Trúc, bạn mới chuyển từ miền nam ra, từ nay sẽ là thành viên của lớp ta, cô mong các e hay giúp đỡ bạn nhiều nhé. Ah, Trúc e chưa có đồng phục sao? Cô giáo nhẹ nhàng hỏi tôi
- Thưa cô, phải sang tuần e mới lấy đc đồng phục vì họ chưa may xong. Hôm đây Trúc đến lớp mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng giản dị và quần jean
Trúc được phân vào ngồi gần cuối lớp ngồi cạnh 1 bạn nữ. Cô bé thật là xinh xắn với nước da trắng ngần, mái tóc dài ngang vai và cai mũi cao thanh tú
- Chào bạ..n, mình tên Dung. Dung rụt rè, 2 má đỏ ửng
- Mình tên Trúc, mong bạn giúp đỡ nha, mình là học sinh mới mà. Trúc cười để lộ ra cái má lúm đồng tiền dễ thương
Dung khá nhút nhát, chỉ hơi bối rối là đỏ mặt, Trúc thấy cô bé thật dễ thương
Reeeeeeeeeeeeeeeeeng. Giờ tan học cũng đến
- Nhà Trúc ở đâu? Dung hỏi
- Nhà tớ ở chỗ đường Láng í, còn Dung?
- Thế àh, vậy gần nhà tớ quá, nhà tớ ở Cầu Giấy nè hi hi hi. Dung như reo lên và cười tít cả mắt. Tý nữa bồ về chung với mình nha.
- Thôi để mình đi xe bus, hôm nào rảnh mình sẽ qua nhà bồ chơi- Trúc cười tươi
Trúc đi xe bus, còn Dung có xe hơi riêng đưa đón, có lẽ Dung là tiểu thư của một nhà nào đó. Thực ra bố Trúc cũng muốn sắm cho cô cái xe máy đi học cho đớ mệt nhưng cô ko thích, cô thích đi xe bus vừa an toàn lại tiện vì nhà Trúc gần trạm xe bus mà.
Về đến nhà Trúc thấy 1 chiếc xe phân khối lớn to đùng dựng ngay trước sân, bên cạnh đó là phải 3-4 chiếc xe ga đắt tiền. Trúc đoán là của tên hàng xóm mắc toi và bạn bè hắn. Trúc cứ thế đi vào nhà mình
Sau khi tắm rửa thay đồ, nấu nướng chút đồ ăn, dù gì cũng là tân gia mà (Trúc nghĩ) vừa nấu vừa hát véo von. Trúc ko để ý có 1 ánh mắt đang nhìn trộm
Ăn uống dọn dẹp xong xuôi, Trúc tính nghỉ ngơi 1 lát để học bài thì bống ở đâu 1 tiếng nhạc chát chúa nổi lên, kèm theo tiếng hò hét. Tiếng nhạc cứ thế dồn dâp khiến Trúc ko thể nào tâp trung học đc. Cô chạy sang nhà bên cạnh (nơi ở của tên hàng xóm đáng ghét)
-Anh có thể vặn nhỏ bớt nhạc đi đc ko. Trúc đề nghị
- Ko!!! Gã lạnh lùng đáp
- Anh nên lịch sự 1 chút, anh bật nhạc to thế này tôi ko học đc, hơn nữa anh đang làm phiền hàng xóm xung quanh đây. Trúc cố nhịn nói
- Nhà tôi, tôi bật nhac. Nếu cô ko chịu đc thì chuyển chỗ khác đi. Còn hàng xóm xung quanh hả? Đâu, đâu, tôi có thây ai sang đây phàn nàn đâu. Hoàng giả vờ ngó nghiêng
- Thôi đc rồi, tôi ko đôi co với hạng người ko biết lí lẽ như anh, đồ chổi cùn. A muốn tôi chuyển đi hả, còn lâu nhé? Biết đâu người ko chịu nổi tôi lại là anh thì sao? Mấy cái trò trẻ con này của anh mà đòi dọa tôi ah, nhóc con. Nói xong Trúc khinh khỉnh bỏ đi
Trúc vào nhà vớ cái tai phone đt cho vào tai và tiếp tục học
- Con nhỏ này nói mình là đồ chổi cùn, lại còn gọi mình là nhóc con, 1 con nhỏ dám nói năng với mình thế. Hoàng vẫn ngẩn người ra vì câu nói đó
Từ trước đến giờ Hoàng vẫn có tiếng là sát gái, lạnh lùng, nổi tiếng ăn chơi giàu có vì bố là 1 đại gia rất nổi tiếng, mỗi khi Hoàng cười là cả bao cô gái xin chết. vậy mà con nhóc này dám nói mình là nhóc con ư. Hoàng cay cú lắm
HOÀNG!!!!! Mày làm sao vậy, mặt mày cứ nghệt ra, có chuyện j hả?? – Hùng_Thằng bạn thân của Hoàng hỏi khi thấy Hoàng đang đăm chiêu
- Ko có gì, tao chỉ đang suy nghĩ cách giải quyết cái gai trước mắt tao, từ xưa đến nay chưa ai dám coi thường Hoàng “hoàng tử” tao cả. Hoàng nói mà ko liếc qua thằng bạn
- Trời, ai gan cùng mình mà dám đụng đến Hoàng “P” vậy. Hùng ngạc nhiên hỏi
- Là con nhỏ đáng ghét mới chuyển đến cạnh nhà tao đó.
- Thì mày cứ xử lý như những ng` trước đi. Hùng cười nói
- Tao đã thử 1 tuần nay rồi, suốt ngày bật nhạc ầm ĩ, nhảy nhót cả đêm mà con nhỏ chả xi nhê j cả, tao phải tính cách khác thôi.
- Vậy chuyển phương án đi, tác động vào thính giác ko đc thì tác động vào thị giác, khướu giác
- Mày làm tao nghĩ ra 1 kế rồi- Hoàng cười đắc chí nói với Hùng
Học đc 1 tuần êm ả, hôm nay Trúc đã lấy đc đồng phục, đồng phục có 2 bộ, áo giống nhau nhưng 1 bô là váy kẻ ca rô 1 bộ là quần. Trúc chọn mặc quần vì cô nghĩ thế thoải mái đi lại, vẫn như mọi khi Trúc buộc tóc cao búi đằng sau, tóc mái cặp lên để lộ cái trán dô bướng bỉnh và cuối cùng là đeo 1 cặp kính to đùng trên mắt. (ặc ặc)
Vừa bước ra cửa, Trúc đã gặp lão hàng xóm đến từ địa ngục.
- A, cây tre trăm đốt. Hoàng cười nham nhở
- Tôi ko phải tre trăm đốt, anh muốn gì nữa đây
- Tre với trúc như nhau thôi, mà tôi thấy cô tên là tre hợp hơn là Trúc, với lại cô e làm j mà khó tính thế
- Anh ko làm khó đc tôi đâu, anh tưởng mấy trò trẻ con của anh mà tôi sợ sao, để tôi xem anh tiếp diến đc đến bao giờ
- Cô e khá lắm, nhưng để xem, anh còn nhiều trò hay lắm he he
Trúc tiến tới sát Hoàng, mắt Trúc nhìn thẳng mắt Hoàng, im lặng…..im lặng….Hoàng tự nhiên bối rối ko hiểu cô ta muốn j
- C…c..ô là..m cái j thế?
- Tôi sẽ chờ, anh cứ thử xem, nhóc con. Trúc lạnh lùng nói rồi quay lưng đi thẳng.
Hoàng thiếu điều giận tím mặt vì 1 lần nữa hoàng tử nhà ta lại bị gọi là nhóc con, mà cái từ đấy lại đc thốt ra từ 1 con nhóc mặt búng da sữa.
Rút điện thoại ra Hoàng bấm số.
-Alo, Hùng ah, tối nay sang nhà tao nhé, tao sẽ cho cái que củi kia bit thế nào là lễ độ, để xem cô ta bướng bỉnh đến bao giờ nữa
Tối hôm đấy, tại nhà Hoàng 1 cuộc party mở ra, bao nhiêu bạn bè đến, cười nói nhạc nhẽo ăn uống nhảy nhot, rồi đập phá. Trúc thấy vậy nên đóng cửa, ko ra ngoài đeo tai phone và vào học. Bạn bè của Hoàng leo lên sân thượng nơi mà Trúc thích nhất để mà nhảy nhót khiên Trúc ko thể tập trung đc.
- Tên hàng xóm mắc dịch, đợi đấy, ta ko thua đâu. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. Trúc hét lên
Hoàng bên kia thì rất đắc ý, anh ta thả mình theo tiếng nhạc dance dồn dập
Sáng hôm sau dậy đi học, Trúc thấy trước khoảng sân nhà mình đầy rác là rác, bánh kẹo, hoa quả, vỏ rượu bia, thịt thà, thuốc lá…. Rải rác khắp sân
- A làm cái trò gì thế, sao lại xả rác bừa bãi thế này. Trúc nói xối xả vào Hoàng
- Đây có phải là sân riêng của cô đâu, tôi thích vứt tôi vứt, cô làm j đc tôi. Nói xong Hoàng nhảy lên chiếc xe phân khối lớn mà phóng vút đi để lại Trúc với đống rác ngổn ngang
- Được rồi đợi đấy. Trúc lẩm bẩm
Trúc bắt tay vào việc dọn đống rác ở sân, cô cho hết vào túi nilon và để ở góc vườn
Đến lớp mà trong long Trúc vẫn thôi ko khỏi bực bội, Dung thấy thế liền nói
- Trúc sao vậy? có chuyện j ko vui hả?
- Ùh, cái thằng cha hàng xóm nhà mình đó, tối nào cũng tụ tập nhảy nhót ầm ĩ, hôm qua còn mở tiệc tùng gì đó rùi ăn uống bừa bãi vứt đầy sân trước nhà mình, nói mà hắn ta còn cùn nữa. Thực tình Trúc bực hết biết. Nhìn cái mặt hắn mà chỉ muốn cho 1 trận tơi bời.
- Sao ông ý ác vậy. Dung nói tức thay cho Trúc
- Nhưng ko sao mình sẽ cho hắn 1 bài học để xem còn dám thế nữa ko
- Trúc tính làm j? Dung ngô nghê hỏi
- Bí mật he he he
Tối hôm đấy Hoàng lại tổ chức 1 bữa nữa, Hoàng đắc chí nói với Hùng
- Con nhỏ đấy nhìn tao như muốn ăn tươi nuốt sống tao vậy, nhìn mà hả lòng hả dạ thế, hôm nay nó phải dọn hết đống rác này chắc mệt lắm. ha ha ha. Tao sẽ cho nó dọn trán thì thôi ha ha ha
Đang vui chơi tự dưng cả nhà Hoàng ngập chìm trong khói, cả lũ nhốn nháo tưởng cháy nhà liền chạy ra sân. Thì thấy Trúc ngồi đấy và hồn nhiên… đốt đống rác, khói từ đống rác xộc thẳng vào nhà Hoàng làm cả lũ ho sặc sụa
- Cô làm cái gì vậy? Hoàng tức giận hỏi
- anh ko nhìn thấy sao? Tôi đang đốt rác. Trúc trả lời tỉnh bơ
- Ai cho cô đốt rác ở đây? Lỡ cháy nhà thì sao?Hoàng mặt đỏ gay gắt nói
- Ơ, ở đây ko có biển cấm đốt rác mà. Trúc nhìn quanh
- C..ô.. giỏi lắm. Hoàng cứng họng vì đây là giọng điệu của nó
- Sao bằng anh, 1 công tử mà muốn sống trong 1 đống rác sao, tôi ko phải tiểu thư nhưng tôi ko chịu đc mấy thứ rác rưởi này, phải đốt thôi- Trúc tỉnh quyeo nói
Hoàng hùng hổ lao tới, đúng lúc Trúc thổi thổi vào đám cháy cả 1 luồng khói xộc thẳng vào mặt Hoàng, làm Hoàng ho sặc sụa. Trúc lẳng lặng ra nhặt đống vỏ bánh kẹo vứt trước cửa nhà mình ra cho vào đống rác đang cháy, mùi nilon cháy khét lẹt khiến cho đám nam thanh nữ tú kia ko chịu nổi là lần lượt ra về. Đốt xong đống rác Trúc cười khẩy và đi vào nhà, để mặc cho Hoàng và Hùng ngơ ngác và tức giận
- Con nhỏ này đáo để thật. Hùng cười lớn nói với Hoàng
- Tao mà lại thua con nhóc đó hả. Hoàng tu 1 ngụm rượu rồi cay cú nói
- Thế mày tính làm j nó, tao ko muốn bị hun như chuột 1 lần nữa đâu
- Chuột ah? Hoàng như nảy ra cái j đó rất là sang kiến
- Con gái ai mà chả sợ chuột, nhất là nó ở 1 mình nữa, mai tao sẽ bỏ vào nhà nó mấy con xem thế nào
Nói là làm Hoang kiếm đâu đc mấy con chuột chết to đùng, bỏ ngay trước cửa nhà Trúc, đi học về Trúc thấy 1 lũ chuột lúc nhúc ở trước của nhà mình.
- Lại là cái tên trời đánh đó. Trúc lẩm bẩm
Sáng hôm sau, khi ra ngoài Trúc gặp Hoàng cũng chuẩn bị đi, Trúc gọi
- Anh kia, đứng lại đã
Hoàng cười thầm trong bụng, chắc là nó ra xin mình đây, Hoàng cười khẩy quay lại thì thấy Trúc nói
- Hình như cái này là của anh để quên
Nói xong Trúc cầm 1 nắm 3-4 cái đuôi chuột giơ lên trước mặt Hoàng. Lúc này mặt Hoàng tái mét (vì sợ và ghê-Đúng là gậy ông đập lưng ông) và Trúc cầm tay Hoàng lên đặt lũ chuột vào đó (tất nhiên Trúc đeo găng tay rùi) Hoàng nhận ra điều j đó và giãy nảy lên
- Aaaaaaaaaaaaaaaaax, ghê quá, cô làm trò gì vậy?
- Ko phải của anh sao, nhận đi, Trúc cầm mấy cái đuôi chuột lên mà chạy theo Hoàng
- Vứt đi, cô là quỉ hả?- Hoàng sợ hãi la lên
Trúc đem bỏ lũ chuột vào sọt rác rồi quay ra cười khẩy.
- Anh sợ sao, sợ thì đừng bày đặt dọa ng` khác chứ, mấy trò trẻ con này nên chấm dứt đi. Và Trúc đi 1 mạch để lại Hoàng đằng sau vừa xấu hổ vừa tức phát điên lên được.
Tại sao lại có hạng người như thế chứ, chỉ biết bắt nạt người khác thôi_ Trúc vừa đi vừa nghĩ. Cô móc chiếc dây chuyền có mặt là viên đá màu xanh ra, bố cô nói đây là viên đá may mắn, khi đeo nó vào cô sẽ tránh đc mọi điều xui xẻo trong cuộc sống và viên đá này sẽ tìm cho cô 1 tình yêu đích thực.
- Đá ơi, giúp tao trừng trì cái tên hung thần đó đi_ Trúc lẩm bẩm
Vừa đến lớp đã gặp Dung, Dung hớt hải hỏi Trúc
- Sao, hôm qua có chiện gì hok, tên “hung thần” đó có làm j bồ ko
- He he làm j nổi Trúc chứ, tý ra canteen Trúc kể tường tận cho bồ nghe. Trúc nháy mắt với Dung
Cả buổi học đó Dung cứ hồi hộp chuyện của Trúc, vừa có chuông báo ra chơi là nó kéo tuột Trúc ra canten. Canten của trường khá rộng và đẹp lại nhiều món ăn, Trúc nhà ta cũng háu ăn lắm cơ he he. Sau khi gọi đồ ăn xong, Trúc mới từ từ kể chuyện cho Dung nghe. Dung như nuốt từng lời của Trúc, mỗi tình huống xảy ra và cách giải quyết của Trúc đều khiến Dung đi hết từ ngạc nhiên này đên ngạc nhiên khác.
- Đó chuyện là thế đó. Trúc uống 1 ngụm sữa và kết thúc câu chuyện của mình
- Ha ha ha ha đúng là đáng đời tên cáo già - Dung cười ngặt nghẽo, mà sao hắn có thể đối xử như thế với 1 cô gái chân yếu tay mềm như bồ nhỉ? Tớ ước gì đc nhìn cái bản mặt của hắn lúc bị dí con chuột vào tay, mà Trúc cũng bạo thật, là mình chắc xỉu tại chỗ lun hi hi hi
Ặc, Dung nhà ta lại chưa bit 1 chuyện nữa của Trúc, Trúc ko chân yếu tay mềm chút nào, cô tập thể thao từ lúc 5 tuổi, học võ từ bé nên rất khỏe, hồi học ở trường cũ cô đã từng là đại tỷ ở trường và cả lũ trẻ xóm cô, Trúc rất hung dữ hay đánh lộn với con trai. Tuy vậy sau này đã gặp 1 chuyện xảy ra khiến Trúc thay đổi hẳn tính tình ko quậy phá như thế mà trở nên ít nói và hiền lành hơn (chuyện đó như thế nào tớ sẽ đề cập sau)
- Có lẽ hắn ko thích mình ở đấy nên tìm cách đuổi tớ đi. Trúc nói
- Không biết tiếp theo hắn còn định giở trò gì với bồ nữa, bồ phải cẩn thận đấy. Mà trông mặt mũi hắn thế nào, hắn học ở đâu Trúc bít ko. Dung tò mò hỏi
- Chả bít hắn có học hành j ko mà suốt ngày thấy tụ tập bạn bè, còn hình thức của hắn thì…
Chưa nói dứt câu thì Trúc và Dung thấy ồn ào từ cửa canteen, 1 nhóm cả nam cả nữ nhốn nháo đi vào và có vẻ như đang vây quanh 1 ai đó. Trúc quay ra nhìn thì thấy 1 gương mặt quen quen, cô như ko tin vào mắt mình nữa. “Hắn, chính là hắn”- tên hung thần mà khiên cô khổ sở suốt mấy tuần nay. Dung ko để ý thấy bộ mặt đó của Trúc, nhìn đám đông xong cô quay ra nói với Trúc
- Đó là Minh Hoàng, học trên bọn mình 1 lớp đấy, hotboy của trường đấy, nghe nói con của 1 đại gia khét tiếng lắm, lũ con gái ở trường này mê anh ta kinh khủng. Cũng đúng thôi, anh ta đẹp trai, nhà giàu, học cũng pro lắm nhé, nhưng mà cũng ăn chơi lắm,
Dung quay ra nhìn thấy Trúc nhìn hotboy ko chớp mắt
- Nè, bồ có nghe mình nói ko đấy, nhìn j mà ko chớp mắt thế, bộ “sét đánh” rùi hả? he he he. Dung huých huých vào ng` Trúc
- L…à…h…ắn đ…ó. Trúc lắp bắp ko thành câu
- Hắn nào? Dung tròn xoe mắt hỏi
- Cái tên “hung thần” mà mình hay kể với bồ đó, hắn kia kìa. Trúc chỉ tay vào phía Minh Hoàng
- Bồ chắc ko, có khi nào bồ nhìn nhầm ko? Dung ko tin vào lời Trúc nói
- Trời, chắc mà, cái bộ mặt kênh kiệu đáng ghét của hắn thì lẫn vào đâu đc chứ?
Lúc này cả Dung cũng ngạc nhiên ko kém Trúc, cả 2 cùng hướng mắt về tên hung thần hotboy, hóa ra tên “hung thần” bấy lâu nay mà Trúc kể lại là hotboy của trường sao. Vậy mà từ trước đến giờ Dung cứ hình dung ra hắn phải xấu xí bặm trợn lắm cơ.
Reeeeeeeeeeeeeeeng
Tiếng chuông vào lớp kêu lên, Trúc kéo tay Dung vào lớp, và cố gắng để tên “hung thần” kia ko nhìn thấy. Trúc ko muốn gặp rắc rối với cái tên ý ở trường nữa. Sao mọi việc xui xẻo cứ dồn dập đến với mình thế này (hic hic).
Đến giờ tan học. Trúc cũng lén lút nhìn trước nhìn sau đi thẳng ra bến xe bus, cô chỉ lo gặp mặt cái tên “hung thần’ đó ở đây thôi. Rất may là hắn ta ko thấy mặt Trúc vì trường cũng khá rộng mà. Ngồi trên xe bus mà Trúc lại lôi viên đá ra mà ngắm nghía
- Tao bảo mày giúp tao trừng trị tên ác ôn đó sao lại cho nó học cùng trường với tao? Mày đáng ghét quá đi mất. Trúc nhứ nhè viên đá mà mắng làm người ngồi cạnh nó nhìn nó với ánh mắt lạ lùng (có lẽ người ta tưởng nó bị mát mát cũng nên)
Haaaaaaaaaaaaaaaaaa, hooooooooooooooooooooooo. Hùng cười ngặt nghéo hết bên này đến bên kia, nước mắt dàn giụa,
- Mày cười đã chưa? Hoàng bực tức nói
- Con bé này mày ko làm rắn đc đâu, bây giờ theo tao mày phải làm thế này này….sau đó……………..rồi ………………Hùng thì thầm vào tai Hoàng
- Ha ha ha mày nói tao mới nhớ nhá, đấy là biệt tài của tao mà. Hoàng chảnh ngay đc
- Nhưng mà con bé đó xấu quá, ng` j như cây tre, ko hợp với sở thích của tao lắm, nhưng vì mối hận này tao đành nhịn vậy. Hoàng cố kiêu (trẻ con hết biết)
- Mà mày có biết con bé đấy học trường nào chưa? Hùng hỏi
- Mày nhắc tao mới nhớ, tao cũng ko để ý nữa, hình như nó học cấp 3, tao thấy nó mặc đồng phục mà, của trường nào nhỉ (trời ơi, trường của ông chứ của ai)
- Để tao điều tra cho, việc này thì có khó gì đâu- Hùng vỗ ngực
Hoàng ko nhận ra cũng đúng thôi, vì con gái trường Hoàng toàn mặc váy chỉ có Trúc nhà ta là thích mặc quần thôi he he he
Hoàng cười tít măt- “Mày đúng là anh em tốt của tao, he he he”
Trúc đang ở ngoài sân tưới cây, mấy khóm hoa đã bắt đầu có nụ, Trúc rất thích hoa mà, vừa tưới Trúc vừa thì thầm :”Hoa ơi, tưới nước cho hoa nè, mau lớn lên nhé!!!”. Đúng là từ hồi Trúc về đây cây cối tốt tươi, vì có bàn tay cô chăm sóc, cái dàn hoa trên sân thượng cũng đã ra hoa màu hồng li ti rất đẹp. Trúc vừa làm vừa hát khẽ mà ko biết có 1 ng` đang nghe trộm tất cả, hắn tự nhiên cười 1 mình và nghĩ “con nhóc này cũng dễ thương đấy chứ”. Nhưng ý nghĩ đấy vụt tắt khi hắn nhớ lại mỗi hận của hắn. Hoàng đến gần Trúc và cất giọng
- Này cây tre, cô làm cái gì mà cứ lẩm bẩm vậy?
Trúc giật bắn mình
- Anh…anh đứng đây từ lúc nào thế? Sao anh cứ như ma vậy?
- Tôi đứng đây từ lúc nào á? Đủ để nghe thấy cô lẩm bẩm cái gì rồi- Hoàng cười mỉm
- T..ô..i………a..nh…anh nghe hết rồi ư? Trúc lúng túng, mặt đỏ bừng như bị bắt quả tang làm khi ăn vụng
- Mà tôi…tôi làm gì kệ tôi, mắc mớ gì anh? Trúc lấy hết sức nói để xua đi cái cảm giác lúng túng của mình
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và bộ dạng lắp bắp của Trúc tự dưng Hoàng vừa thấy buồn cười, vừa thấy tội tội và thấy cô ta dễ thương hơn bao giờ hết, tự dưng tim Hoàng đập nhanh lên. Hoàng cố trấn tĩnh “Bình thường thôi mà, bình tĩnh nào,vì sự nghiệp lớn”
- Thì chả kệ cô chứ tôi làm gì, chẳng qua tôi sợ phải ở cạnh nhà với 1 người có vấn đề về thần kinh nên xuống kiểm tra thôi mà
- Người có vấn đề về thần kinh là anh đó, suốt ngày nghe ba cái thứ nhạc ầm ĩ đó thì ko bị thần kinh mới lạ, mà cũng chỉ có người thần kinh như anh mới nghĩ ra mấy cái trò quậy phá người khác như thế!!! – Trúc trả đòn luôn
- Thôi, tôi ko đôi co với cái người chỉ biết nói chuyện với cây, à cũng đúng thôi, cô là cây tre mà, cây với cây thì chắc là hiểu nhau
- Làm bạn với cây còn đỡ còn hơn sống chung với rác và chuột như anh, mấy con chuột hôm trước chắc cũng ở trong nhà anh mà ra hả? Trúc vênh mặt lên
Hoàng có vẻ yếu thế, liền đổi chủ để
- Thôi, coi như huề nhé, tôi ko muốn cãi nhau với cô nữa, từ nay việc cô cô làm việc tôi làm. Tôi nghĩ rồi chả hơi đâu mất công mất sức vì 1 đứa con gái trai chả ra trai, gái chả ra gái như cô
- Có nghĩa là từ nay anh ko phá đám tôi nữa? Trúc nhìn Hoàng với anh mắt nghi ngờ
- uh
- Thật ko?
- Thật
- Vậy ngoắc tay đi, ngoắc tay rùi tôi mới tin – Trúc đề nghị
- Hả? Sao phải làm trò trẻ con đấy?
- Anh có làm ko? Ko thì tôi ko tin đâu – Trúc giẩu mỏ
- Ùh, ngoắc thì ngoắc – Hoàng đưa tay ra
Hoàng vào nhà, nghĩ cái ngoắc tay, Hoàng giơ ngón tay út của mình lên, Hoàng nhớ lúc ngoắc tay vào ngón út của Trúc thấy cái ngon út vừa xinh vừa ngắn ko giống như ngón út của Hoàng rất dài, Hoàng cười thầm, “đúng là cây tre ngốc mà”
Sáng hôm sau đi học, sau 1 thời gian chiến đấu, đây là ngày đầu tiên Trúc cảm thấy đc sống trong 1 thế giới hòa bình, vươn vai 1 cái Trúc đi ra phía cái cổng thì lại gặp Hoàng (chuyện hàng xóm sát vách mà) cũng chuẩn bị đi học
- Chào cây tre, cô chuẩn bị đi học đấy hả
“Thấy anh là tôi đã thấy chẳng có gì tốt lành rồi”- Trúc nghĩ
- Tôi ko phải cây tre, anh cũng đi học hả? Cả thời gian vừa rồi tôi có thấy anh đi học bao giờ đâu nhỉ?
- Uh, đấy là việc của tôi, cô học ở đâu, có cần tôi cho quá giang ko- “Đồng ý đi cây tre”- tự dưng Hoàng lại mong thế
- Hok, tôi ko thích ngồi lên cái con khủng long của anh
- Vậy thì thôi, tôi đi đây. Cô cứ thong thả mà đi- Hoàng hơi thất vọg va phóng vút đi
“Con nhỏ đáng ghét, que củi đáng ghét, cây tre đáng ghét” Hoàng vừa đi vừa lẩm bẩm, cái con “khủng long” lao như tên giữa đường.
Trúc chạy ra bến xe, cũng vừa kịp trước khi xe chạy mất, sau khi tìm đc 1 chố ngồi Trúc ngồi nhìn dòng người qua lại, Trúc thích đi xe bus cũng 1 phần là ở trên này cô có thể quan sát mọi thứ, có thể đọc sách, nghe nhạc mà thoải mái, có thể suy nghĩ mọi việc mà ko sợ phân tâm. Tự dưng hôm nay Trúc thấy vui vui, có thể 1 phần vì ko phải chịu đựng sự phá đám của tên hung thần, 1 phần hôm nay thời tiết cũng khá đẹp, tiết trời mát mẻ. Trúc mở cửa sổ xe hít 1 hơi dài cảm thấy phấn chấn hơn bao giờ hết
Hoàng vừa đến lớp thì Hùng lao như mũi tên đến, vẻ mặt rất hồ hởi
- Tao đã điều tra ra- Hùng nói ra vẻ quan trọng
- Điều tra gì cơ?- Hoàng ngạc nhiên
- Con nhỏ hàng xóm của mày đó, tao đã biết nó học trường nào rùi, tao còn điều tra đc lý lịch con nhỏ ở trường cũ nhé- Hùng vênh mặt
- Mày nói đi, sốt ruột quá đi- Hoàng giục
- Nó học… trường mình
- Hả? Cái gì cơ? Hoàng há hốc miệng,
- Nó kém mình 1 khóa, ở lớp 11a2 thì phải, ở trường cũ nó đc mệnh danh là thần đồng đấy – Hùng tiếp
- Hả? (lại hả)
- Nghe nói nó là quán quân karate mấy năm liền nữa, mà cô ta còn là hotgirl nha mày, thi học sinh thanh lịch đàng hoàng nhá – Hùng lè lưỡi
- Hả? (hả nữa)
- Mày định “hả” đển bao giờ nữa? Hùng quay lại khi thấy Hoàng mắt chữ “a” mồm chữ”o”
- Mày c..ó nhầm nhọt sang trồng trọt chỗ nào ko vậy? Hoàng nói 1 cách yếu ớt
- Không hề, mày quên là tao có người nhà ở đây àh?- Hùng nói vẻ tự ái cao độ
- Nhưng sao mày bít nó học karate, tao trông nó như que củi đâu giống dấn nhà võ đâu, còn học sinh thanh lịch rồi hotgirl, tao thấy nó xấu òm mà, chẳng có chút gì là nữ tính cả? Hoàng nuốt nước bọt
- Học võ với thanh lịch thì tao thấy ghi thành tích trong hồ sơ chứ đâu. Tao sợ ca này khó nha mày, nhất là nó lại có ấn tượng xấu với mày ngay từ đầu rùi.
Vậy là Hoàng đụng phải thứ dữ rồi, hèn chi mà cô ta chẳng sợ cái gì cả, lại chằng có chút gì nữ tính nữa. Bọn trường trong kia mù rồi chắc. Nhưng việc biết thêm thông tin về Trúc cũng khiến Hoàng cảm thấy khá thú vị, đối với Hoàng càng khó khăn Hoàng càng thích chinh phục.
Giờ ra chơi!!!!!!!!!!..... Trúc và Dung hôm nay ko ra canteen như mọi hôm mà 2 đứa đang ngồi cặm cụi vào 1 đề hóa hóc búa. Bỗng cả lớp nhốn nháo, nhất là lũ con gái. Trúc nhà ta thì đang mài tính tính toán toán, chỉ có Dung là ngẩng đầu lên, sau khi quan sát kĩ, Dung hốt hoảng khều khều tay Trúc
- Trúc, bồ nhìn kìa, có phải Hoàng “P” đang ở ngoài kia ko? – Dung nói như ko tin vào mắt mình
Trúc đặt bút xuống và ngẩng lên, đúng là hắn, gã “hung thần” đó, sao hắn lại ở đây, làm sao hắn biết đc mình học ở đây nhỉ. Hắn ta đến đây làm gì thế, hay hắn lại định kiếm cớ gây sự với mình nữa hay sao. Phải làm sao đây, tự dưng Trúc thấy “bất an”
Còn Hoàng thì đang đứng giữa 1 bầy fan của mình, trông lúc này Hoàng rất ra dáng 1 hotboy với bộ mặt lạnh lùng, thỉnh thoảng nhếch mép cười khiến cho ko ít đứa con gái phải ngẩn ngơ, tuy nhiên nụ cười đấy chẳng hướng về ai. Đúng là kiêu mà
- Ah, anh Hoàng, anh sang lớp e có chuyện gì vậy ko anh? – Thắng bạn cùng lớp nó nhìn thấy Hoàng vội xum xoe hỏi, tất nhiên là phải xum xoe rùi vì bố Hoàng đầu tư chủ yếu cho trường mà, Hoàng có khác gì “hoàng tử” dưới 1 người mà trên vạn ng` ở cái trường này đâu
- Sang có chút việc riêng- Hoàng chả thèm để ý đến cái điệu bộ hớn hở xum xoe của Thắng và tiến thẳng về phía mục tiêu của mình- Trúc
Hoàng đi vào lớp của Trúc, và tiến về phía bàn Trúc ngồi, lúc này Trúc và Dung đang ngồi đó, cả 2 dường như đểu tròn xoe mắt khi thấy Hoàng, Trúc chưa biết đối phó tính huống này như thế nào đây, còn mọi con mắt thì dồn về phía Trúc, mấy đứa con gái còn ko quên ném cái nhìn ghen tỵ về phía Trúc.
- Chào cây tre, ko ngờ chúng ta lại học cung trường- Hoàng cười nhẹ
- Ờ… vậy anh qua đây kiếm tui có chiện gì ko? –Trúc chỉ nghĩ đc có thế
- Hàng xóm qua kiếm nhau ko đc sao, cứ phải có chuyện mới kiếm ah? Mà sau này cô sẽ còn phải gặp tôi nhiều đấy. Hoàng cười tươi (nụ cười siêu đẹp) rồi đứng dậy
Đi đc nửa đường đột ngột Hoàng quay lại đi rất nhanh phía Trúc. “Gì nữa thế” Trúc hỏi
Trúc chưa kịp định thần là Hoàng định nói gì nữa thì bất ngờ Hoàng cúi xuống hôn nhẹ vào trán Trúc 1 cái kèm theo thì thầm vào tai Trúc:” Chào mừng cô, hàng xóm”
Cả lớp có bao nhiêu con mắt thì đểu mở to hết cỡ và hướng về phía 2 nhân vật chính lúc này. Sau 3s yên lặng thì cả lớp như 1 bầy ong vỡ tổ, lũ con trai đập bàn đập ghế vỗ tay, lũ con gái đứa thì ré lên như bị mất món đồ quí và ném về phía Trúc như thể cô đang phạm phải 1 tội tày đinh
- A..a..a..n..h…là…m…c.c..á..i…trò gì vậy? Trúc cà lăm, cả người cô lúc này cứng đơ như thể toàn bộ thần kinh của cô ngừng hoạt động
Hoàng ko nói gì cả, chỉ cười thôi (biết là điểm mạnh của mình mang ra khoe hoài) rồi quay người bỏ đi
- Anh…anh đứng lại đó? Anh ko muốn sống nữa phải ko. Trúc định thần lại hét lên
- Cây tre ngốc, hẹn gặp ở nhà nhé! Hoàng nói tỉnh bơ và quay gót đi thẳng
Lủi thủi về nhà, tâm trạng bao trùm 1 không khí u ám, trong lòng Trúc bấy h như có bão cấp 12 giật trên cấp 10, có lẽ còn có cả vòi rồng, “cái tên đáng ghét đấy ở đây thì chết với ta” Trúc giận sôi lên khi nghĩ đến cái nụ cười khinh khỉnh của Hoàng.
Trúc về đến nhà, việc đầu tiên là xông thẳng vào phía nhà Hoàng, nhưng nhà Hoàng vẫn đóng cửa im ỉm và ko có dấu hiệu gì là có Hoàng ở nhà. Điều đấy khiến Trúc càng tức điên lên. Trúc đành đi vào nhà, “dù sao hắn cũng phải về nhà, xử sau cũng đc”. Trúc nghĩ
Sau khi ăn uống dọn dẹp xong thì Trúc ngồi nghỉ ngơi 1 lúc để học bài. Ngồi 1 chỗ Trúc lại nghĩ đến chuyện sáng nay. “Hắn ta thật kì cục” – Trúc nghĩ. Mọi thứ vẫn giường như tái hiện trước mặt Trúc, cụ cười của hắn, cái kiss bất ngờ và lời nói thầm của Hoàng, cả lớp hỗn loạn và mọi thứ quay cuồng. Tự dưng Trúc thấy mặt mình nóng
- AAAAAAAAAAAAAAAAA… mình phát điên lên mất, tên cà chớn- Trúc úp mặt vào gối mà hét
Trúc vùng dậy đi ra ngoài sân…tưới cây, có lẽ Trúc cần hạ hỏa. Đang tưới cây thì Trúc nghe tiếng xe máy của Hoàng về. Hoàng dựng xe trước nhà, lạnh lùng vào nhà như thể ko có mặt Trúc ở đấy vậy.
- Nè_ Trúc gọi giật Hoàng lại khi thấy Hoàng định vào trong nhà
Hoàng ko ngoái đầu lại mà vẫn đi thẳng vào nhà
- Cái tên cà chớn kia, bộ điếc hả mà ko nghe thấy tui gọi- Cơn giận Trúc bốc lên
- Cô gọi tôi ah, tên tôi đâu phải là” nè”, lần sau muốn gọi tôi thì gọi tên cho đàng hoàng- Hoàng tỉnh bơ
- Anh đừng có đánh trống lảng, tội của anh to lắm vậy mà bây giờ anh còn đứng đấy vặn vẹo tôi sao
- Tôi làm gì cô nào, cây tre ngốc!
- Anh…anh còn nói nữa ah, sao anh dám làm chuyện đấy trước mặt bàn dân thiên hạ chứ, anh muốn tôi ko còn mặt mũi nào đến trường đến lớp hả?
- Ah, cái kiss sáng nay hả, đấy chỉ là chào hỏi thôi mà, cô ko muốn chào hỏi kiểu đấy trước mặt cả lớp tức là cô muốn tôi chào hỏi khi chỉ có mình tôi với cô thôi hả? Hoàng từ từ tiến đến chỗ Trúc
- Anh..anh làm cái gì đó, anh đứng yên đấy, đứng cách xa tôi 3 mét- Trúc thụt lùi vào sao thủ thế
Hoàng dường như bỏ ngoài tai sự đe dọa của Trúc cứ im lặng lừ lừ tiến đến, Trúc thụt lùi tiếp
- Tôi cảnh cáo anh rồi đấy nhé, anh mà tiến đến là tôi ko nể đâu – Trúc cứng rắn
Hoàng vẫn lừ lừ tiến đến và ko nói năng gì hết, ánh mắt Hoàng nhìn xoáy vào mắt Trúc. Bất ngờ nước ở đâu xối thẳng vào người Hoàng, hóa ra là Trúc vẫn cầm trên tay cái vòi nước và chĩa thẳng vào người Hoàng. Hoàng la lên oai oái
- Cô điên ah. Cô làm cái gì đấy- Hoàng vừa nói vừa đưa tay lên che mặt
- Tôi đã cảnh cáo rồi, anh mà lại gần tôi ko nương tay đâu _Trúc đắc ý
- Cô dừng lại đi, tôi đã làm gì cô đâu cơ chứ
- Cho anh chừa cái tật “dê”- Trúc cười lớn
Hoàng thấy thế liền lao vào giật cái vòi nước trên tay Trúc, 2 người giằng co làm cho cả 2 đều ướt nhẹp, Hoàng thì quyết tâm giằng cái vòi nước khỏi tay Trúc, Trúc thì kiên quyết ko đưa. Đang giằng co thì Trúc trượt chân vấp ngã, Hoàng thấy thế đỡ lại thì mất đà ngã lên người Trúc, còn môi thì cũng chạm luôn vào môi Trúc.
1s..2s…3s. 4 con mắt mở to hết cỡ nhìn nhau và:
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!! Trúc đẩy Hoàng ra và hét như chưa bao giờ đc hét. Mặt Trúc lúc này từ trạng thái đỏ chuyển sang trạng thái tái mét
- Cô làm cái gì mà hét như cháy nhà thế? Hoàng bịt tai nhăn mặt
“Bốp”- “Đồ dê xồm”- Trúc hét lên, mắt như sắp khóc đến nơi
- Cô điên rồi, tôi chỉ có ý đỡ cô thôi, đồ thần kinh- Hoàng cũng bất ngờ và hét lên, chợt nhìn thấy mắt Trúc như sắp khóc Hoàng dịu giọng lại “thực tình tôi ko cố ý, tôi chì định dọa cô chút thôi”
- Tôi ko nghe, tôi ko nghe- Trúc bịt tai và chạy thẳng vào nhà
Vào nhà, Trúc nằm lăn ra giường, lại úp mặt vào gối hét (khổ thân cái gối). 2 cái kiss trong 1 ngày, cú shock ban sáng chưa xong bây giờ lại bị cú shock nặng hơn. Chuyện này mà đến tai mấy đứa ở trường thì làm sao đây???Ôi trùi đất ui, hu hu hu Trúc ko biết làm j ngoài việc úp mặt vào gối và giãy đành đạch
- Ắt xì iiiiiiiiiiii – mải suy nghĩ Trúc quên là chưa thay bộ đồ ướt sũng ra, lạnh thế, dù gì Trúc cũng ở trong Nam từ nhỏ nên ko quen với thời tiết hơi lạnh ở ngoài Bắc
………………..
Tại nhà Hoàng, cái tát lúc chiều vẫn còn đau, Hoàng đưa tay lên xoa xoa, từ xưa đến giờ chưa 1 đứa con gái nào dám tát Hoàng, đối với Hoàng đây có lẽ là 1 điều xỉ nhục wa hoành tráng. Nhưng ko hiểu sao khi nhìn thấy bộ mặt như sắp khóc của Trúc thi Hoàng lại thấy bối rối vô cùng, ‘tự dưng lại hạ giọng xuống nước với cái cây tre ngốc đó” _ Hoàng lẩm bẩm. Hoàng ơi, mày ko còn là mày nữa rồi. Tiếp đến là Hoàng úp mặt vào gối hét (2 cái người này có vẻ thích cái gối)
23h đêm ở nhà Trúc
Mai có tiết kiểm tra mà từ tối chưa học đc chữ nào vào đầu, từ tối đến giờ tự dưng Trúc thấy mệt, đầu đau như búa bổ, khắp mình mẩy cũng đau. Trúc gấp sách và đi lên giường nằm. Đêm hôm đấy trời mưa to, sấm chớp đánh ầm ầm, cả đêm Trúc cứ chập chờn, giật mình hoàng hốt, cứ mỗi lần nhắm mắt lại là cái quá khứ đau thương đó lại ùa về. Quá mệt mỏi, Trúc lịm dần đi.
Sáng hôm sau, chuông điện thoại kêu báo thức, Trúc tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân như đeo đá, người nặng trịch, choáng váng, miệng đắng ngắt, toàn thân ớn lạnh, cố gắng lắm mới lê đc người ra khỏi giường. Sau khi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt Trúc vớ lấy chiếc balo đi học. Ra đến cồng Trúc lại gặp Hoàng (đúng là oan gia mà), có lẽ quá mệt mỏi Trúc ko buồn để ý hay nhớ đến chuyện hôm qua. Còn Hoàng cứ tưởng sẽ gặp bộ mặt lạnh băng hoặc ánh mắt hình viên đạn của Trúc vậy mà trái lại Hoàng lại thấy 1 khuôn mặt phờ phạc, tái nhợt
- Cây tre, cô làm sao vậy?
-….Không sao, anh kệ tôi- Trúc đáp mà ko buồn nhìn mặt Hoàng
- Cô ko sao thật chứ? Tôi thấy cô lạ lắm- Hoàng tiếp tục hỏi mà trong lòng nghĩ “mặc kệ cô ta, việc gì mình phải quan tâm chứ?”
-…..
- Trông cô như ko ngủ đc cả đêm hôm qua, hay là nghĩ chuyện chiều qua mà cả đêm ko ngủ đc hả? – Hoàng trêu Trúc
-….- Trúc im lặng bước đi
- Này cây tre, bây giờ ko kip ra bến xe đâu, lên xe đi tôi chở- hoàng đề nghị
Có lẽ thế thật, lúc nãy mệt quá Trúc ngủ thêm 1 chút nữa thì phải thành ra bây giờ đi bộ ra bên xe chắc ko kịp, 1 phần vì thế, 1 phần vì quá mệt, đầu Trúc bây giờ như thể ai đang gõ búa lên đầu. Trúc ko nói gì, chỉ gật đầu và ngồi lên xe Hoàng “chở giùm tôi ra bến xe”- Trúc nói 1 cách yếu ớt
Hoàng thực sự ngạc nhiên vì thái độ của Trúc, bình thường mỗi lần nhìn thấy Hoàng, Trúc như con mèo xù lông, nhất là thêm chuyện hôm qua nữa Hoàng cứ tưởng sáng nay lại thể nào cũng cãi nhau 1 trận với Trúc ai dè hôm nay ngoan thế. Hoàng ko hỏi gì thêm mà phóng đi. Xe của Hoàng ko có chỗ vịn, làm Trúc hơi khó ngồi.
- Cô bám vào người tôi đi, ko cô bay mất đấy, đừng để lúc tôi đỗ xe lại quay ra chả thấy cô đâu – Hoàng nói, Thực ra nghĩ là “cô ôm tôi chặt vào”
Trúc nắm nhẹ 2 bên eo Hoàng, dù gì cô cũng hơi sợ và bây giờ rất chóng mặt. Trúc thấy hoa hết mắt, lạnh toàn thân, dường như toàn thân nặng chĩu. Ấm quá, sao cái gì mà ấm thế, êm nữa. Cứ thế Trúc gục vào lưng Hoàng ngủ lúc nào ko hay. Trúc đâu biết rằng có 1 tên đang toát mồ hôi, tim thì đập thình thích cứ như muốn chuyển chỗ sang bên phải. Gần đến bến xe, Hoàng nói nhỏ:
- Đến bến xe rồi, cô có xuống ko?
- ….
Hoàng nghĩ là Trúc ngủ nên phóng tiếp đến trường, trên đường đi thỉnh thoảng Trúc lại bị vẹo sang 1 bên Hoàng lại phải kéo tay Trúc lại. “Cô ta là con sâu ngủ hả, sao bạ đâu cũng ngủ thế?’’ Hoàng lẩm bẩm. Cũng may là đến trường, Hoàng dừng xe lại gọi Trúc
- Cây tre, dậy đi, ngủ sướng thế, đến trường rồi, có dậy ko hay muốn ngủ luôn ở đây hả? Hoàng lay lay Trúc
Chợt Hoàng thấy tay Trúc nóng ran, quay lại sờ trán Trúc thấy như sờ vào viên than. Hoàng hốt hoảng:
- Cô sao thể, cô có sao ko, cô ốm ah
- Tôi…tôi ko sao- Trúc mệt mỏi xuống xe
- Cô ốm rồi, người cô như hòn than vậy, sao k nghỉ ở nhà luôn đi, cô nghỉ đi, tôi sẽ qua lớp cô xin cho
- Tôi đã nói tôi ko sao mà- Trúc gắt lên
- Dù sao cũng cảm ơn anh cho tôi đi nhờ xe, thật ngại quá- Trúc nói rồi đi vào trường, Hoàng đứng đó nhìn theo dáng đi xiêu vẹo của Trúc mà lo lắng.
Đi đc vài bước, Trúc thấy mọi thứ trước mắt mình quay cuồng rồi mờ dần, chân đi ko vững và tối thui, Trúc lịm đi. Hoàng thấy thế phóng như bay về phía Trúc, bế thốc Trúc lên chạy về phía phòng y tế
Trong cơn mê, Trúc nghe thoáng thấy giọng của ai gọi mình
- Trúc, Trúc ơi, dậy đi, cô sao vậy nè- Rồi Trúc ko còn biết gì nữa Cả trường nhìn thấy hotboy bế 1 cô gái vào trường thì xôn xao ầm ĩ, mọi sự chú dường như đều dồn về phía Hoàng. Mấy đứa con gái thì nhìn Trúc với ánh mắt như kiểu “ước gì mình đc như cô ấy” (ước mơ kì ghê). Cả phòng y tế đông nghịt học sinh.
- Mọi người lui ra, hít hết oxy của người ta rồi kìa – cô y tế nói
- Cô ý có sao ko cô? Hoàng hỏi
- Sốt cao quá, cơ thể suy nhược nữa, bây giờ đang giao mùa, dễ ốm lắm nhưng chỉ cần uống thuốc và tẩm bổ là khỏe thôi mà
Dung cầm tay Trúc, nhìn Trúc mê man Dung lo lắng vô cùng, nước mắt đầm đìa. Hoàng nhìn Trúc, trong lòng thấy xót xa, Hoàng chỉ muốn ôm Trúc vào lòng, che chở cho Trúc. Nghe thấy ồn ào, Trúc tỉnh dậy, thấy Dung đang nhạt nhòa nước mắt.
- Trúc, bồ tỉnh rồi ah, mình lo quá- Dung mừng rỡ
- Bồ ah, mình ko sao mà, chỉ hơi mệt thôi- Trúc gượng cười
- Bồ còn nói ko sao nữa, sốt gần 40 độ lại còn kêu ko sao, bồ làm mình lo chết đi đc, bồ mệt sao ko ở nhà nghỉ đi, sao ko gọi mình chứ - Dung vừa nói vừa sờ trán Trúc
- Tại mình tưởng mình cố đc hii hi
- Bồ đúng thật là… bướng mà- Dung gõ vào trán Trúc
Bỗng nhiên Hoàng ở đâu xuất hiện (mà đi lúc nào cũng ko biết nữa) kèm theo 1 túi đồ ăn to đùng đủ cho cả lớp ăn í chứ giơ ra trước mặt Trúc
- Ăn đi – Hoàng nói
- Sao lại mua cho tôi – Trúc ngạc nhiên
- Bồ thật là… khi bồ bị ngất anh Hoàng đưa bồ vào phòng y tế đó, vậy mà ko cảm ơn người ta đi – Dung vừa nói vừa cầm túi đồ ắn từ tay Hoàng
Trúc quay ra nhìn Hoàng, mọi thứ đang dần dần định hình trong đầu Trúc, sáng nay mình mệt quá có nhờ Hoàng chở 1 đoạn, hình như Hoàng trở mình đến trường luôn, sau đấy mình ngất ko biết gì nữa.
- Cảm ơn anh – Trúc lí nhí
Hoàng hơi ngây người 1 chút rồi nói
- Cô đúng là cây tre ngốc mà, ốm mà cũng ko biết là mình ốm nữa, ngốc thì cũng phải vừa vừa thôi chứ
- Đã bảo đừng gọi tôi là cây tre mà – Trúc gắt
- Ko gọi cô là tre thì là gì, người bình thường đâu có như cô chứ?
- Anh nói cái gì, tôi ko bình thường hả? Vậy phiền anh đã phải dùng ngọc thể của mình đưa cái người ko bình thường như tôi vào đây quá! – Trúc đáp trả ngay
- Chằng qua tôi thấy cô ngất xỉu nên tội nghiệp cô thôi nhé.
- T…
- THôIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII, tôi xin 2 người – Dung lên tiếng
Và lập tức có hiệu nghiệm tức thì
- Trúc mệt thì nghỉ đi, còn anh Hoàng a cũng lên lớp đi, ở đây có e lo cho Trúc rùi mà. E sẽ cố gắng “nhồi” Trúc ăn kẻo phụ lòng anh (Dung nháy mắt)
- Uh, anh về nhé, chào e – Hoàng đi khỏi phòng y tế, trước khi đi Hoàng vẫn kín đáo liếc qua phía Trúc nhưng dường như Trúc ko nhận ra điều đấy
Đợi Hoàng đi khỏi, Dung lấy 1 cái bánh và 1 hộp sữa đưa Trúc
- Bồ ăn đi, cô bác sĩ nói bồ suy nhược đó, bồ gầy quá đấy, ăn đi cho khỏe
- Mình ko ăn đồ của tên cà chớn đấy đâu – Trúc ngoảnh mặt đi
- Thôi bồ ăn đi, dù sao anh Hoàng cũng lo cho bồ thật mà, ăn đi cho mình ăn ké với mình cũng đói meo tùi nè ( Dung giả vờ mếu máo)
- Ùh, thì đưa đây – Trúc cười toe
- Trúc nè, chiều nay bồ về nhà với mình nha, bồ ốm thế này mình ko yên tâm để bồ ở 1 mình đâu – Dung đề nghị
- Ko đc đâu, phiền bồ lắm, với lại mình cũng khỏe rùi mà – Trúc dãy nảy
- Phiền gì, bồ nói vậy mình giận bồ đó, bố mình đi suốt, có bồ đến nhà mình vui lắm. Nhá nhá, khi nào bồ khỏe mình sẽ cho bồ về ko giữ lâu đâu – Dung nài nì, mắt chớp chớp rất tội nghiệp
Trúc thì hay mềm lòng trước Dung
- Thôi đc rồi nhưng mình khỏe là mình về nhà đó
- Ngoan lắm, moaz – Dung cười tít cả mắt
Hôm đấy như thỏa thuận, Trúc về nhà Dung, quả như Trúc đoán, Dung đúng là tiểu thư của 1 nhà giàu có, ngôi nhà cô ở như là 1 lâu đài thu nhỏ vậy.
- Chào cô, cô đã về, còn đây là…- 1 người đàn ông thấy Trúc và Dung về
- Cháu chào bác ah – Trúc lễ phép
- Cháu chào bác, đây là Trúc bạn thân của cháu, hôm nay Trúc sẽ ở nhà mình vài hôm. Trúc đây là bác Lê, quản gia nhà mình, bác hơi khó tính thôi nhưng mà tốt lắm, bác Lê nhờ- Dung quay ra cười với bác Lê
- Vậy để tôi nói người sắp xếp phòng cho bạn cô – bác Lê cố nén cười trước câu đùa của Dung
- Thôi bác ơi, Trúc ở chung phòng với cháu đc mà, phiền bác dặn bếp nấu cho cháu món gì ngon ngon nhé, hôm nay nhà ta có khách mà, cháu đưa Trúc lên phòng đây- Dung cười tươi
Nhìn Dung cười tươi, ông Lê cũng thấy vui, từ xưa chưa thấy Dung vui như thế bao giờ, cũng chưa thấy Dung đưa bất cứ người bạn nào về nhà cả. Hôm nay cô chủ vui thế nhất định phải tiếp đãi khách thật tốt, nghĩ vậy ông Lê đi vội xuống bếp
Trên phòng Dung
- Dung ah, phòng bồ đẹp quá, cứ như là phòng công chúa vậy – Trúc thốt lên
- Vậy sao, vậy bồ ở đây luôn với mình đi – Dung nháy mắt
- í, hok đc, mình chỉ ở đây mấy hôm thôi- Trúc dãy nảy
- Mình đùa thôi, bồ ko thích thì thôi he he, thôi bồ nghỉ đi để mình lấy đồ cho bồ thay
Dung vào tủ quần áo, sau 1 hồi lục lọi, rút ra chiếc váy mặc ở nhà màu trắng rất dễ thương và đưa cho Trúc
- Sao lại đưa mình váy- Trúc ngạc nhiên
- Đồ ở nhà của mình toàn váy ko hà (xạo ghê), bồ mặc tạm đi, bồ mặc chắc dễ thương lắm
Trúc đành mặc cái váy đó vào, quả thật Trúc mặc váy vào trong rất dễ thương, công thêm nữa là Trúc ko buộc tóc mà xõa tóc ra, tóc Trúc dài đến lưng cực kì mượt mà, tóc mái cũng ko cặp lên nữa mà để xuống cái mái bằng trông đến yêu. Làm da trắng nõn, đôi mắt to với hàng mi cong vút càng khiến Trúc trông xinh lạ lùng
- Trời bồ xinh quá! Dung thốt lên
- Lại trêu mình nữa – Trúc ngượng ngùng
- Vẫn biết bồ dễ thương nhưng bây giờ mới thấy bồ xinh cực nhé – Dung tròn xoe nhìn Trúc
- Trời tóc bồ đẹp quá, chưa thấy cai có tóc đẹp như bồ hết trông bồ dễ thương i như Chae Gyeong vậy
- Thôi đừng trêu mình nữa mà, ngượng rùi đó – Trúc cười toe
- Mà để mình xem nào, xem bồ hết sốt chưa, bồ thấy trong người thế nào- Dung để tay lên trán Trúc và cầm cặp nhiệt độ đưa cho Trúc
- Mình khỏe mà _ Trúc cười
- cặp vào đi xem nào – Dung nói như ra lệnh
- Dạ, thưa tiểu thư- Trúc giả vờ khúm núm
5 phút sau.....
- Trùi, bồ vẫn sốt nè, 38 độ _ Dung nhìn cặp nhiệt độ nói
- Nhưng mình thấy đỡ hơn lúc sáng thật rùi hi hi hi chỉ còn hơi đau đầu chút xíu thui mà
- Thật ko đấy, thấy đau chỗ nào nói mình đó, hay để mình gọi bác sĩ đến khám cho bồ nha
- ko sao thật đấy, có khi chỉ cần ngủ 1 giấc ngon lành sáng mai khỏe lại ngay thôi
- Vậy bồ nghỉ đi nhé, mình dặn bác Lê bảo nhà bếp nấu rất nhiều đồ đó tý nữa bồ phải ăn nhiều vào, bác sĩ nói bồ suy nhược cơ thể đó
- Hi` hì bồ tính vỗ béo mình hả, mình chẳng nhịn ăn bao giờ đâu, càng chẳng có khái niệm giữ eo, mình háu ăn lắm đó, nhưng ko hiểu sao chẳng béo đc
Cộc..cộc. Thưa cô, đến giờ ăn rồi – Tiếng bác Lê vọng vào
- Để mình ra xem
- Bác Lê ah, cháu dặn bác bao nhiêu lần rồi, ko đc gọi cháu là cô, bác phải gọi cháu là cháu – Dung hờn dỗi
- Nhưng… - bác Lê lúng túng
- Ko nhưng gì hết, cháu quyết rồi, bác ko nghe là cháu giận đấy
- Được rồi, đc rồi cô bé bướng bỉnh, 2 tiểu thư xuống dùng bữa đi – Bác Lê cười
- Bác ơi, bác cho cháu ăn trên phòng nhé, bạn cháu bị ốm mà, bác nói người mang đồ ăn lên phòng cho cháu đi – Dung nhõng nhẽo
- Được rồi để bác xuống nói với mấy người
Bác Lê đi rồi, Trúc nói với Dung
- Bồ để mình xuống nhà ăn cũng đc mà đâu phải phiền thế
- Ko sao, bồ đang ốm, xuống nhà làm gì, với cà mình toàn ăn trên phòng đó chứ, chỉ khi nào papa về nhà mình mới ăn ơ dưới nhà thôi. Bác Lê cũng chiều mình lắm
- Uh, bác í hiền ghê
- Bác Lê ở nhà mình lâu lắm rồi, từ hồi ông bà nội còn sống lận, nghe nói là ông bà thấy bác ko nơi nương tựa nên mang về nhà nuôi, bố mình coi bác như người trong nhà vậy, nhưng bác toàn quen tác phong từ hồi ông bà mình còn sống nên cứ gọi bố mình là ông chủ, mình là cô chủ. Trông bác hơi lạnh lùng vậy thôi nhưng tình cảm lắm, vợ bác mất lâu rồi, bác cứ ở vậy nuôi con thôi, bác có 1 người con trai học giỏi lắm, đc học bổng du học bên Mĩ lận đó. Bố mình định là sau này anh í về là cho về làm ở công tý bố luôn đó. Ở nhà này bố mình đi suốt, chỉ có bác là người hiểu mình nhất thôi
- Vậy sao, bác tốt thật đấy, mình thấy bác cưng bồ như trứng mỏng vậy, nhưng ko phải là của một người làm với cô chủ đâu mà thấy như là cha với con i
- Uh, mình cũng nghĩ thế
- Thế còn mẹ, sao ko thấy bồ kể
- Bố mẹ mình li dị lâu rồi, thỉnh thoảng mình cũng qua nhà mẹ chơi- Dung buồn buồn
- Mình xl bồ, tự dưng nhắc chuyện buồn của bồ
- Có gì đâu,bố mẹ mình tuy li dị nhưng họ vẫn là bạn, thỉnh thoảng cả nhà vẫn đi chơi, mẹ mình thỉnh thoảng vẫn sang chơi mà- Dung cười
………………………………..
Đồ ăn được mang lên, thôi thì đủ các món, nhìn đã thấy hoa mắt, nào là gà, cá, bò, hải sản blab la
- Bồ tính vỗ béo mình sao, chỗ thức ăn này đủ cho 7-8 người ăn no nê đó
- Mình chì dặn là làm món gì ngon ngon thôi, còn thực đơn toàn là bác Lê dặn nhà bếp đó chứ, bồ ăn đi, ăn rồi còn uống thuốc- Dung gắp lấy gắp để vào bát Trúc
2 đứa vừa ăn uống vừa cười đùa, ông Lê ở ngoài nhìn thấy hết, ông thấy vui vui, lâu lắm rồi bé Dung mới cười tươi như thế, ông hi vọng cô bé trong kia sẽ là 1 người bạn tốt của Dung
- Ôi, mình no lắm rồi, ko thể thở đc nữa, ko khéo chết vì no mất – Trúc nằm lăn ra giường xoa bụng
- Mình hơn gì bồ, ăn no là mắt lại đòi đoàn tụ nè
- Ha ha ha mình chúng mình giống 2 con ỉn quá – Trúc cười
“Heo ko đòi ăn kem, heo ko đòi ăn bánh..” – Tiếng chuông điện thoại của Trúc vang lên làm cả 2 đứa lăn ra cười bò. “papa calling”
- Bố mình gọi, Alo bố ạh
-
- Con khỏe mà bố (nói dối kìa), học hành vẫn tốt, mà bố thì sao công việc thế nào (đánh trống làng ngay đc)
- Bố cứ yên tâm làm việc đi, con lớn rùi mà, con cũng nhớ papa nhìu lắm
- Quà gì vậy bố?
- Bố toàn làm con tò mò thôi, mà bố cũng nghỉ sớm đi nhé
-
- Con chào bố
- Bồ ốm mà, sao lại nói ko sao- Dung hỏi
- Mình ko muốn bố lo, công việc rất bận, vả lại mình chỉ sốt nhẹ thôi mà
- Uh, cũng đúng, mà bồ uống thuốc đi, xong rùi đi ngủ nữa
Lên giường nằm, Trúc cảm thấy thật ấm áp, lâu lắm rồi Trúc mới có cảm giác ấm cúng như thế này. Dung lúc này cũng có cảm giác như Trúc, căn phòng thênh thang lạnh lẽo này hôm nay sao lại ấm cúng lạ. Tự dưng cả 2 cùng quay ra nhìn nhau…cười toe
- Cảm ơn bồ - Cả 2 cùng nói
- Sao lại cảm ơn mình – Đồng thanh tiếp
- Ha ha ha ha – cả 2 cùng cười
Dường như cả Trúc và Dung đểu hiểu nhau định nói gì, 2 cô bé ko ai nói nữa, và dần dần chìm vào giấc ngủ
Tại nhà Hoàng
Hoàng đang đi đi lại lại trong phòng, chốc chốc lại cầm điện thoại lên, rồi lại đặt điện thoại xuống, vò đầu bứt tai. Ngồi phịch xuống cái ghế, mắt cứ nhìn chăm chăm vào chiếc di động, trông Hoàng bây giờ như đang chơi trò thì xem ai chớp mắt trước vậy. Không biết bây giờ cô ta thế nào nhỉ (ngủ lăn quay rùi còn đâu), có ăn uống đc gì ko? (toàn ăn sơn hào hải vị đấy chứ), ko biết cô ta có nghĩ đến mình ko (ngủ từ đời nào rồi nghĩ gì nữa). Mải nghĩ Hoàng quay ra ngủ lúc nào ko biết (chán chưa)
………………….
6h sáng hôm sau tại nhà Dung
“Cái tay cái tay nắm lấy cái tay, nắm lấy cái chân với lại cái đầu…” Điện thoại của Dung reo lên. Mắt nhắm mặt mở Dung vớ lấy cái điện thoại <0934267111 calling>. Số lạ thế
- Alo, Dung nghe đây ah – Giọng ngái ngủ
- Dung hả, anh Hoàng đây
- Hả, anh Hoàng ạ, sao anh biết số em, mà hôm nay ngày nghỉ có chuyện gì mà anh gọi sớm thế? (đang ngái ngủ nên ko chịu suy nghĩ gì cả)
- Anh chỉ gọi điện thoại hỏi xem…- Hoàng ngập ngừng
- Ah, anh hỏi Trúc hả, nó đỡ sốt rồi, hôm qua e cho nó uống thuốc rồi, bây giờ đang ngủ, sao anh ko gọi thẳng vào máy nó mà hỏi he he he ( cười gian thế)
- Ờ thì tại vì, mà thôi ko sao nữa thì tốt rồi bye nhá. Tút tút
Ơ, cái ông này đến lạ, Dung nhìn Trúc vẫn đang ngủ ngon lành cười tủm tỉm, “Chẳng lẽ Hoàng “P” lại đổ cô bạn mình sao”. Dung quay sang nhìn Trúc ngủ, trong Trúc lúc này nhìn như 1 công chúa vậy, xinh đẹp, đáng yêu. Công nhận Trúc xinh thật, vậy mà lâu nay cứ hóa trang cho xấu đi – Dung nghĩ. Bất ngờ 1 ý tưởng lóe lên trong đầu Dung, Dung rút điện thoại ra, chụp lia lịa, vừa chụp vừa cười khoái chí
Ăn sáng
- Bồ làm sao mà cứ cười tủm tỉm thế? Trúc thấy Dung vừa ăn vừa cười tủm tỉm suốt buổi
- À, ko có gì, mình chỉ thấy vui vui thì cười thôi
- Thật ko thế, trông bồ gian lắm nha
- Ko có thật mà, chẳng qua là hôm qua ngủ ngon nên tâm trạng hôm nay vui vui
- Vậy sao, hôm qua mình ngủ cũng ngon lắm, ngủ 1 mạch luôn, ah, tý mình ra vườn chơi nhé, mình thấy trong vườn nhà bồ nhiều hoa đẹp lắm
- Cũng đc, nhưng bồ mới ốm dậy, sợ ra gió ko đc
- Trùi, mình khỏe re rùi, đc bồ chăm sóc như thế ko khỏe mới lạ, mai mình có thể đi học đc rùi đó
- ko đc, nghỉ thêm ngày nữa đi, khỏe hẳn mới đc đi học, người bồ yếu, phải tẩm bổ nữa, khỏe hẳn rùi đi, lỡ ra đến trường xỉu lần nữa thì mình đau tim lắm
- Nhưng mà…
- Ko nhừng gì nha, hư quá toàn cãi thôi, người lớn nói phải nghe lời, bồ ko nghỉ thêm ngày nữa mình méc bố của bồ đó- Dung dọa và lời nói có hiệu nghiệm tức thì
- Đc rùi đc rùi, pó tay bồ lun đó .
Được sửa bởi Miu_Love_TaeYeon ngày Sat Nov 19, 2011 12:15 pm; sửa lần 1.