Chap 1
TẠI MỘT VÙNG QUÊ NHỎ
Trên còn đường đất nhỏ, Ánh nắng gay gắt len qua từng kẽ lá của hàng cây ven đường rọi vào người nó. Nắng quá. Cái nắng làm cho con người ta như muốn tan chảy. Nhưng nó vẫn vững vàng bước từng bước trên còn đường bụi đầy đá. Chân nó gầy nhẳng. Mái tóc xù, xõa ngang lưng. Nó mặc một chiếc áo khoác màu hồng, đeo một cái giỏ nhỏ ngang lưng. Nó đang đến trường đấy. Từ khi mẹ mất, hôm nào nó cũng phải tự cuốc bộ đến trường một mình. Đã 5 năm rồi, nó cũng dần dần quen với cuộc sống đơn độc. Nó đã tự rèn luyện cho mình sự vững vàng, kiên trì trong mọi tình huống. Nhưng cứ mỗi lần thấy ChongHae – thằng bạn cùng lớp ở gần nhà nó được cả bố lẫn mẹ dẫn đi học bằng xe ô tô, được hỏi han, chăm sóc thì mắt nó lại rưng rưng. Không phải vì nó ghen tị, cũng không phải vì nó hận oma nó mà bởi vì nó mừng cho thằng bạn tốt số của nó, không phải hứng chịu cái cảnh cô độc, lạnh lẽo không đáng có của những đứa bất hạnh như nó. Dù đã tự an ủi mình nhưng nó vẫn khóc, vẫn nhòe mắt, vẫn run người lên vì những tiếng nấc nhẹ. Nó đưa tay lên lau nước mắt. Rồi một chiếc khăn tay ở trước mặt nó. Một cậu bé với gương mặt điển trai, phúc hậu, nụ cười trên khóe môi cuốn hút lòng người chìa chiếc khăn ra trước mặt nó:
Sao em lại khóc? – Cậu bé cất giọng nói ấm áp nhìn nó. Nó Nhìn cậu không chớp mắt. Nước mắt nó cũng ngưng hẳn. Cậu bé mỉm cười với nó rồi đưa tay lên chấm chấm vài giọt nước mắt vẫn còn vương trên mi mắt nó:
- Đừng khóc nữa! Em nhớ mẹ à? Hay là nắng quá? – Cậu bé ân cần hỏi han nó. Hạnh phúc, ấm áp quá. Đã lâu lắm rồi, chưa có ai quan tâm đến nó như thế. Nó nhìn cậu, lắc đầu nguầy nguậy:
- Em đi……học – Cậu bé “à” lên một tiếng rồi như hiểu ra vấn đề, cậu chỉ tay về phía dựng chiếc xe nhỏ, màu đỏ:
- Oppa sẽ chở em đi học – Rồi một lúc lâu sau, nó mới dò dẫm bước gần lại cái xe rồi leo lên ngồi ở yên sau. Cậu chở nó đến trường. Nhẹ nhàng mà nhanh chóng nó đã đứng trước cổng trường làng không lâu sau đó. Nó chậm rãi xuống xe, đứng như trời trồng như không muốn chia tay cậu bạn nhỏ. Cậu bé kia vẫn cười rồi đút vào tay nó mấy thỏi socola Mĩ:
- Tối nay oppa phải về SEOUL rồi nên không thể đến chơi với em. Sau này lớn, em lên SEOUL tìm oppa nhé. – Nó khóc to thành tiếng:
- Chỉ….có oppa…..mới gặp em …….lần đầu mới……tốt với em thế này…. .Sau này làm gì còn ai tốt với em nữa…….. – Cậu cười xoa đầu nó:
- Babo – Nó càng khóc to hơn.
- Em có tin là …..có thiên thần không?
- Thiên thần……? – Con bé vừa khóc vừa hỏi.
- Uhm! Thiên thần. Thiên thần sẽ đến bảo vệ em, cũng như sau này em sẽ trở thành thiên thần của người khác…….
-------------------------------------------
“Sẽ có thiên thần ư?” HR ngồi trong lớp học nghĩ về lời nói của cậu bé chưa biết tên vào 8 năm trước. ChongHae ngồi bên cạnh ra hiệu cho cả lớp nhìn cái vẻ mặt tức cười của nó. Khi nào cũng thế, nó luôn là trung tâm của sự trêu chọc. Riết mãi rồi cũng quen, nó mặc kệ.
- Nhìn cái mặt con HR nó ngô ngố ấy nhỉ? – Một thằng lên tiếng phá vỡ sự mơ màng của HR. Rồi cả lớp được thể hùa theo:
- Ngố chi đâu….ngố bình thường…..ngố sơ sơ….quá ngố
Rồi bọn họ cười một trận sảng khóai. HR đỏ mặt. Nhưng nó cũng chỉ biết ngồi im cam chịu. Không dám lên tiếng bởi vì chính nó cũng thừa nhận bộ dạng của mình vô cùng quê và xấu xí. Cả lớp cười được một lúc thì chuông báo vào vào tiết. Lớp nghiêm trang đứng lên chào thầy. Tiết này là tiết Tiếng Anh. Thầy gọi học sinh lên bảng làm bài. Đúng là nó không được may mắn. Ông thầy bốc ngay cái bài nó chưa làm và cũng không hiểu gì cả. Trong lớp, nó là đứa học trội nhất nhưng mà tiểu sử học tiếng anh của nó thì……bẹp nhất quả đất. Nó lò dò bước lên bục giảng. Cái tướng đi của nó siêu vẹo đến thảm hại. Nó đứng trên bục giảng miết….15phút….30….phút….45phút. Rồi chuông báo hết tiết mà nó vẫn chưa hoàn thành. Ông thầy ôn tồn giảng giải kĩ rồi cho nó về chỗ. Nó vừa đi vừa nhìn lại bài giảng trên bảng. Rồi không may thay, nó vấp phải chân đứa nào đấy, ngã nhào ra đất. Aigooo, đau lắm mà vẫn không kêu la tiếng nào. Cái con ngáng chân nó ra chiều đắc thắng:
- Ôi! Bạn HR “táu ngồ” nhà mình mà cũng có lúc không làm được bài với lại vấp ngã cơ đấy – Mấy con bạn nịnh bợ cũng phụ họa xung quanh:
- Úi dà, ai lại đỡ bạn ấy lên kìa! – Không một ai có tấm lòng nhân ái tiến lại chỗ nó cả. Nó càng thêm tủi. Nước mắt đã trực trào nơi khóe mắt. Nhưng không được “HR à, không được khóc. Khóc là hành động tự thương hại bản thân mình thôi” Nó cắn chặt môi, tự mình đứng dậy. Mặc cho bọn bạn chế nhạo, mặc cho tiếng cười xung quanh vây lấy nó nó vẫn không làm gì cả, lẳng lặng thu dọn sách cặp rồi ra về. Nó lê cái đôi chân bị xước và chảy máu ở đầu gối đi về. Đường về nhà xa lắm, mà nó lại phải cuốc bộ. Vết thương trên chân nó càng rỉ máu nhiều hơn. Nhưng bằng này đã thấm gì, vết rách ở đó không to bằng lỗ thủng trong trái tim nó.
Trái tim nó thủng một khoảng lớn, đen thẫm nhưng lại không chảy máu. Có lẽ bức tường cam chịu đang cố gắng ngăn cản nguồn máu xối xả trong tim nó tuôn ra. Dù cho bức tường rất dày nhưng nó đang từng ngày, từng giờ, nứt ra và mục nát. “Không được khóc Nó cố gắng mạnh mẽ lên dù cho má nó đã nóng bừng, mắt nó hoe đỏ và nhòe nhòe nhưng nó vẫn tự đánh lừa bản thân mình rằng nó không khóc, rằng nó không cô đơn, không tủi thân. Bóng nó in rõ trên đường tối, mờ dần mờ dần,……
-------------------------------------------------------------
Nhà họ Hwang
- Unieeeeeeeeeeeeeeeee! Sao unie lâu thế? - JE trong bộ váy đỏ rực rỡ phụng phịu làm nũng với JY ở dưới nhà. JY ở trên lầu nói vọng xuống:
- Mianeh~ Unie xuống đây! – Cửa phòng từ từ mở ra, một cô gái à không…..phải nói là thiên thần mới đúng. JE nhìn chị nó chằm chằm, cái mặt xịu xuống:
- Biết thế em mặc đồ đôi cho giống unie cho rồi! – JE phũng phịu nói
JY cười trừ:
- Em gái của unie cũng xinh mà! – Rồi hai chị em cười với nhau tí ta tí tởn. Rồi con bé JE nó nghiêm mặt lại:
- Không được! Em quyết định rồi! Em phải ăn mặc, trang điểm giống unie cơ! – Con bé toan chạy lên phòng thì….
- JE! Con đi đâu? – Bà Hwang – mẹ của hai đứa nó hỏi JE khi nhìn thấy con mình tính chạy lên phòng. Bà biết tỏng nó sắp lên phòng thay một bộ đồ rồi trang điểm giống y hệt JY giống như những lần trước khiến cho cả bà lẫn người ngoài đều nhẫm lẫn hai đứa với nhau. JE khựng lại, không biết trả lời sao trước câu hỏi của mẹ nó:
- Om….aaaaaaaaaaa! Con chỉ định………
- Chỉ định lên phòng hóa trang thành JY thứ hai chứ gì! Mẹ xin con đấy! Đừng bày trò nữa!
JE phụng phịu:
- Nhưng con thích giống unie, thích được xinh đẹp giống unie cơ! – Bà Hwang bước gần lại chỗ JiEun
- Con đâu có xấu tại sao con cứ thích làm cái bóng của chị mãi thế?
“Cái bóng ư? Con thích làm cái bóng của unie lắm! Con thích giống unie lắm, thích được xinh đẹp, thích được chú ý.”
Nhận ra nét mặt không vui của JE, JY liền cười to phá tan bầu không khí nặng nề này:
- Ahaaaa! Ahaaaaaa! Oma, JE mau đi thôi, sắp muộn rồi, tới trễ là không được đâu. Vì tiệc này là do nhà ta tổ chức mà, mau lên không appa lại nỏi giận giờ. – Nghe giọng cười…..chết người của JY, JE tròn mắt nhìn chằm chằm. “HIX, chắc lúc nãy mình cười vô duyên lắm” JY cảm thấy rợn người vì giọng cười của mình huống gì. JE bước lại gần chỗ JY:
- Unie à! Cái điệu cười của unie……DỄ THƯƠNG QUÁ ĐI MẤT!- JE hét lên
Em phải bắt chước mới được – Rồi con bé dẻo mồm cười – Aha! Aha! – JY chứng kiến cái cảnh hãi hùng này mà thấy khiếp. Da gà nổi hết cả lên. Bà Hwang cũng potay.com với JE.
Rồi một lúc sau, JY vội kéo con em “hâm hấp” của mình ra ngoài xe:
- Mau lên cô nuơng! Chúng ta muộn đến nơi rồi nè! - Chiếc xe dần dần chuyển bánh…..
------------------------------------------------------------
Mãi rồi HR mới lết về đến nhà. Nhưng sau bao nhiêu mệt nhọc của một ngày học tập thì thứ mà nó thấy ngay sau khi đến nhà lại là căn nhà u ám, không bóng người, không bóng đèn. Nhưng kìa….Ngôi nhà của nó đang mở đèn sáng trưng. Cảm giác không khí xung quanh không còn là lạnh lẽo nữa. Nó cố lê nhanh hơn nữa
- Appppppppppppppppppa! – Vừa nhìn thấy bố nó đã thét lên sung sướng. Bố nó nhìn nó, nhìn vết thương trên chân nó rồi nhìn gương mặt phờ phạc của nó mà thương nó vô cùng. Bố nó vội đi tới đỡ nó vào nhà . Sau khi rửa chỗ bị thương đó, ông Kim lấy bông băng thuốc đỏ ra băng lại cho nó, vừa làm ông vừa xuýt xoa:
- Đau lắm phải không con? – Nó mỉm cười, lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng khi ông đụng vào chỗ đau thì nó lại khẽ kêu “a”. Ông càng nhìn nó càng thương:
- Con đau thì cứ kêu to lên, như thế bố mới biết mà giúp con được. – Nó vẫn không nói gì, im thin thít. – Con không buồn à?
Lắc lắc – Không tức à? – Lắc lắc lắc – Không đau à? – Nó càng lắc đầu mạnh hơn – Con đừng như thế! Con cứ kêu lên, cứ bực tức như những đứa trẻ bình thường đi, đừng giấu trong lòng – Nó cố gắng cười hì hì:
- Appa! Con không sao, appa đừng lo! – Bố nó vẫn nhìn nó.
- Không lo sao được! Appa chỉ còn mỗi mình con, không loc ho con thì lo cho ai. Thôi, cuối tuần nay con chuyển lên SEOUL sống với appa – HR ngạc nhiên, trợn tròn mắt:
- Deh? Appa nói gì cơ? Con đi đâu? – Ông bố tiến lại gần nó,v ạch tai nó ra:
- Cuối tuần nay con lên SEOUL với appa, rõ chưa? – “Lê seoul ư?” Có nằm mơ nó cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Bố nhìn nó:
- Sao? Con không thích à? – Nó lại lắc đầu:
- Anhi~ Thích chứ, thích lắm. Chỉ là, ngôi nhà này con ở lâu rồi, giờ đi thì thấy hơi tiếc và nhớ. Nhưng con sẽ đi! Con muốn chăm sóc appa. Hi` ! Thôi, con vào phòng nghỉ đây, chúc appa ngủ ngon. – Nó chui luôn vào phòng, đắp chăn lên nằm im thin thít. Rồi nó ngồi bật dậy, xem lại tấm hình cũ khi mẹ nó còn sống, cả nhà chụp với nhau. Nhìn lúc đó hạnh phúc biết chừng nào. Rồi nước mắt của nó in lên tấm ảnh…1 giọt….2giọt….3 giọt….. Đã lâu lắm rồi kể từ lúc lúc gặp cậu bé kia nó chưa khóc một lần nào.Cứ ngỡ nó sẽ vững vàng, sẽ không bao giờ khóc nữa, thế nhưng….sao mà mkhó quá. Nước mắt của nó nhỏ xuống chỗ vết thương nơi đầu gói. Nóng quá, rát nữa……. Tim nó đã làm sụp bức tường cam chịu kìa mà tràn máu ra ngoài…