Part 1:
TRUTH
“Em đến đây làm gì? Chẳng phải em đang ở bệnh viện sao?”
“Em đến nhà người em yêu, không được sao?”
Cô nở nụ cười ma mị của yêu nữ chốn rừng sâu, khiến người đàn bà bên cạnh anh không khỏi ứa nghẹn. Ánh mắt hận thù xen lẫn thất vọng và sự phản bội chồng chất lên nhau khiến mùi vị chết chóc bao lấy quanh người. 6 mắt nhìn nhau chứa đựng sự căm phẫn, khiêu khích và nỗi nhung nhớ, không khí im lặng đáng sợ bỗng bao trùm khắp căn nhà vốn 4 năm trước đã từng luôn tràn ngập tiếng cười. Victoria cho rằng, mọi chuyện bắt đầu thay đổi kể từ khi cô ả người tình của anh xen vào cuộc sống gia đình vốn êm ấm và hạnh phúc này.
“Cô, chẳng lẽ không biết xấu hổ hay sao? Rõ ràng đã biết anh ấy có vợ con, vậy mà vẫn cố lao vào níu kéo lấy anh Khun?”
Lời vừa dứt, Yuri đã bật cười lớn, vẻ giễu cợt nhưng trong lòng lại xót xa với sự thật rõ rành trước mắt. Dù chỉ 1 đêm làm điếm thì suốt đời phải mang theo cái danh đó, là cô níu kéo lấy anh sao? Là loài đĩ điếm như cô mời gọi anh quay về với lối mòn cũ năm nào sao? Thì ra chỉ có mình cô sai, tội lỗi nặng nề đó, cũng chỉ duy nhất có mình cô phải gánh chịu, hỏi có công bằng hay không? Nhưng ở cái thế giới lạnh lùng và tàn nhẫn này nào còn tồn tại thứ gọi là công bằng?!
“Tôi níu kéo anh ấy? Đúng, là tôi van nài anh ấy quay về đấy, thì sao? Cô không làm cho anh ấy hạnh phúc nên mới dễ dàng bị tôi dụ dỗ như thế, sao cô không tự xem lại bản thân đi?”
“Cô…ý cô là sao?”
“Bao năm dày vò anh ấy chưa đủ với cô sao? Tại sao phải hành hạ bản thân cô đến như thế, Rani và Khun đều rất mệt mỏi cô có biết không? Mỗi lần hai người cãi nhau, Rani chỉ biết chạy đến tìm tôi mà khóc nấc! Lúc đó, cô ở đâu? Phải, là tôi rất yêu thương cả hai con người đó, luôn muốn cướp từ tay cô, vì tôi biết mình sẽ mang lại hạnh phúc cho anh ấy và cả Rani hơn cả khi ở bên cô! Nhưng, tôi lại không thể dành hết tình thương cho một đứa trẻ mà cha mẹ nó đã từng giết chết đứa trẻ chính bản thân mình mang trong bụng!”
Trong phút chốc ý thức không thể kiểm soát được, sự thật tàn nhẫn bấy lâu cô giấu nhẹm đi nay lại bỗng chốc phun trào, vỡ oà trong từng lời cay đắng.
“Kwon Yuri…em vừa nói gì? Anh không hiểu…thật sự không hiểu…đứa trẻ nào?!”
“Anh không hiểu…phải, anh làm sao mà hiểu được nỗi mất mát đó chứ? Kyungsan sau đó, đã chết. Đã chết rồi, anh có biết không? Máu ra rất nhiều, mặc cho tôi cho gào thét kêu cứu, anh cũng chẳng màn ngoảnh lại. JYP Nichkhun, anh có biết kẻ tàn nhẫn nhất trên đời này là anh không? Tại sao…tại sao lại vì cô ta mà đối xử với tôi như vậy?!”
Nước mắt lặng lẽ rơi lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp, khoé mi cay xè khiến tim đau đớn. Bóng hình yếu đuối chỉ trực đổ vỡ như thuỷ tinh mỏng manh, vậy mà vẫn cố tạo cho mình vẻ ngoài mạnh mẽ kiên cường.
“KWON YURI! Em bình tĩnh lại đi, em đang nói về chuyện vậy?”
Cô càng lớn tiếng, anh càng hoảng loạn. Vậy mà Victoria vẫn lạnh băng, không một cảm xúc. Lẽ nào vì quá hận thù khiến biểu cảm từ lâu cũng cạn khô?
Tim anh đau tê dại trong từng lời cô phát ra, mặc cho anh cũng không thể nào rõ những gì cô nói nhưng tim vẫn đau buốt đến xé nát tâm can.
“Tôi đang nhắc lại…về cái ngày đứa con đầu tiên của chúng ta chết đi….và chính anh, là người đã đưa con mình đi chết…”
“…”
Với anh giờ chỉ còn là im lặng, sự im lặng não nề khiến tim nhức nhối, chẳng lẽ anh đã gây cho cô nỗi đau lớn đến vậy? Thương tổn nặng nề như vậy, mấy năm qua cô vẫm một mình chịu đựng? Làm sao mà JYP Nichkhun là một người khốn nạn đến vậy chứ?! Cô tiếp lời, giọng đều đều bình thản nhưng lời lại mang sự trách móc lẫn những chua xót.
“Máu thật sự chảy ra rất nhiều, phần dưới tê buốt…vậy mà, vậy mà tôi vẫn ngu ngốc gào thét tên anh…tại sao lúc đó anh không quay đầu lại…dù chỉ một chút, chẳng lẽ anh ghét bỏ tôi đến thế sao?”
“Yuri à anh…”
“Anh muốn nói gì? Xin lỗi hay là van xin tôi tha thứ? Tại sao không quát vào mặt tôi như lúc trước đi, những lời khinh bỉ, đe doạ tôi đâu hết rồi?”
“Đủ rồi! Nếu cô đến nhà tôi để nói những lời này thì hãy về đi!”
“Về?!”
Yuri ngây dại nhìn về phía cặp vợ chồng trước mắt, ánh nhìn oán hận và uất phẫn dấy lên trong đôi mắt vốn đen láy sáng ngời, giờ đây đã nhường chỗ cho sự thù hận cay đắng. Cô khẽ nhếch mép lặp lại lời Victoria, thân thể đuối sức đến không thể đứng vững được nữa rồi.
“Vốn định đến để gặp Rani, nhưng giờ thì thật không thể rồi!”
“Yuri…”
.
Nhìn thấy bóng hình khuất dần sau cánh cửa, anh biết ngày kinh hoàng là đây. Kwon Yuri rời khỏi nhà anh với tâm trạng bất ổn như vậy, rõ ràng là không an toàn chút nào. Đến khi rượt đuổi cô trên chiếc xe của mình ở xa lộ vắng người, anh mới nhận ra được rằng ngày kinh hoàng rõ ràng vẫn chưa hề kết thúc và có xu hướng tệ hại hơn.
Xa lộ vốn đã vắng người, nay lại càng vắng hơn vì trời mưa nặng hạt mãi không dứt. Do đó, tốc độ cũng tăng lên đến mức chết người, cứ như vậy hai chiếc xe vẫn lao đi vun vút rượt đuổi nhau xé toạt màn đêm tĩnh lặng đó.
Anh thề đã làm bất kì cách nào để có thể khiến cô ngừng lại nhưng người đàn bà này hình như đã mất hết lí trí, vẫn điên cuồng cùng với chiếc xe đó. Thậm chí là gào thét, chặn đầu xe…vậy mà vẫn không khiến cho cô ngừng lại.
“KWON YURI!”
“…”
“Em dừng xe lại cho tôi!”
“…”
“Tôi bảo dừng xe!”
“…”
Sự cô độc xâm chiếm lấy con tim vốn đã băng giá, nay lại còn lạnh hơn. Đã biết bao đêm cô phải đối mặt với màn đêm này, vậy mà bây giờ lại không đủ can đảm để buông tay lái.
Sau mọi cố gắng, hy vọng chỉ còn lại ít ỏi đột nhiên lại loé sáng, sau hàng giờ rượt đuổi Kwon Yuri cuối cùng đã tỉnh táo mà dừng xe. Chỉ còn một chút nữa đã hết đường, nếu lỡ như có chuyện gì xảy ra với Yuri anh thật sự có ý niệm muốn giết người. Anh khẽ thở dài, mỉm cười nhẹ nhõm khi thấy chiếc xe trước mặt mình vài tiếng trước vẫn còn lao đi nay đã dừng hẳn.
Giây phút chạm đến cửa xe cô, tim anh đã sáng bừng hạnh phúc. Thề có chúa, nếu cô còn tự ý hành động ngu ngốc như hôm nay nữa thì chính tay anh sẽ giết chết cô thật. Tâm trạng bất ổn như vậy, tốc độ lại có thể giết người, anh không thể nào tin được cô lại mất lí trí đến thế. Thương tổn hôm nào, nay lại đột nhiêm ùa về trong phút chốc nổi loạn, rõ là anh không thể trách cô được.
Đột nhiên cửa xe mở tung, đập vào khứu giác là mùi máu tanh nồng, mắt người con gái anh yêu thương nhắm nghiền, khuôn mặt nhợt nhạt khẽ nhăn nhó. Có thứ gì đó chợt đau nhói, nhức nhối đến mức khó thở, mắt mở to kinh ngạc khi thấy thứ chất lỏng nhớt nháp chảy ra thật nhiều nhuộm cả váy trắng tinh khôi dần biến thành màu đỏ thẫm.
Những phút sau đó, anh không biết cách nào mà mình đưa được cô đến bệnh viện, càng không thể nào quên những lời bác sĩ căn dặn về tình trạng của đứa con gái thảm hại đó. Nếu không có cô, đến cả bản năng sinh tồn của một con người bình thường anh cũng không có. Lúc ôm cô vào lòng, anh cứ tưởng đứa con gái này đã chẳng còn sự sống nữa rồi.
TBC: