by Super Generation Tue Aug 28, 2012 12:59 am
Chapter 23
7h 30 phút tại trường học...
Sau những giây phút náo loạn cả trường họ, cả lớp đã dần dần thắm mệt, mạnh ai người nấy về chỗ ngồi của mình.
"Sunny àh, em qua chỗ Sungmin ngồi đỡ nhá, bàn thì để ngày mai tính vậy."
"Dae." - Sunny rầu rĩ
Chắc các bạn đang thắc mắc về vấn đề này đúng không? Chuyện là như vầy...
"Này xuống đi thằng chết tiệt kia!!!"
"Áaaaa! Mẹ ơi cứu con với!"
Rầm! Sunny quay mặt lại thì thấy cái bàn mình đã gãy làm đôi còn cái thằng vừa từ trên không phi xuống bàn thì giờ đang ôm đất mà kêu.
"Này, làm cái gì thế!? Bàn của tôi!!!"
"Sunny àh... ơ... ứ.... xin... lỗi... nhé..."
"Trả lại bàn cho tôi đi. Hic... bắt đền ông đấy! Bàn yêu quý của tôi! Tôi biết ngồi đâu bây giờ!?!?"
Đấy, thế là ông trời lại vô tình ghép duyên cho hai người nữa...
"Xích qua coi!" - Sunny sẵn tay đập phát mạnh vào lưng Sungmin
"Ơ..." - Sungmin ngẩn tò te gỡ cái headphone ra - "Bàn này là của tôi mà."
"Thì ai chả biết là vậy."
"Qua đây làm gì?"
"Không nghe cô nói àh?"
"Ừm..."
"Nhìn cái mặt là biết rồi." - Sunny cười đểu
"Biết gì?" - vẫn ngu ngơ
"Ngu chính hiệu!"
"Yah! Đã ăn ở nhờ mà còn chảnh hả!?"
"Ai thèm. Tại cô nói ngồi ở đây thôi! Hứ!"
**********
"Siwon này..."
"Hả?"
"Tại sao anh lại thích tôi?"
"Thích 1 người cần phải có lý do sao?"
"Ừm thì... cái gì trong tôi khiến anh thích vậy?"
"Tất cả."
"Thật?"
"Ừ."
"Tôi cũng giống như những cô gái bình thường khác thôi mà."
"Không đâu." - Siwon quả quyết - "Trong cô có cái gì đó rất quen thuộc mà tôi không thể nào giải thích được. Mỗi lần nhìn thấy cô cái cảm giác có lỗi lẫn bồi hồi lại bao trùm lấy con tim, như muốn bóp nát nó vậy, khiến cho tôi cảm thấy rất đau đớn, rất muốn nói lời xin lỗi."
" Thì ra tôi khiến cho anh có cảm giác vậy sao? "
Hai người đều im lặng, nhìn về khoản không gian tĩnh mịch, tối tâm trong căn nhà kho nhỏ bé.
Lần này cái cảm giác hạnh phúc, nói một cách khác là ấm cúng đã xua tan đi sự đau đớn đang ẩn nấu trong tận cùng trái tim nhỏ bé kia của Siwon. Còn về Fany, chỉ có cô mới biết rằng tại sao Siwon lại cảm thấy có lỗi với cô, trong một phút mềm lòng, chiếc cân tình yêu trong cô đã dần nghiêng về phía Siwon một tí, nhưng chỉ là một tí thôi vì cô đã kịp ngăn nó lại.
**********
"Sao Fany lâu về quá vậy?" - Sooyoung lo lắng đan hai tay vào nhau
"Này, cho cô." - Ryewook ngồi xuống rồi chìa cây đèn pin ra cho Sooyoung
"Tại sao..."
"Đừng hỏi tại sao, chỉ là vì một người mà thôi."
"Vậy thôi."
"Này mà cô nghĩ sao về Siwon?"
"Là sao?"
"Thì cô nghĩ sao về Siwon, người anh sinh đôi.... ơ..." - Ryeowook tự bịch miệng lại khi biết mình nói hớ
"Anh sinh đôi?" - Sooyoung nhíu mày
"Ý tôi là anh họ, hơ hơ..." - Ryeowook cười chữa ngượng
"Ừ thì... mà anh muốn biết cảm nghĩ của tôi về Siwon oppa lúc nhỏ hay là lúc lớn?"
"Ừm... cả hai."
"Anh đúng là phiền phức mà. Lúc nhỏ tôi đâu biết mình có ông anh họ nào đâu, cho tới khi cùng bố mẹ về Hàn Quốc thì mới biết mình có 2 người anh em họ. Do Minho phải qua Mỹ để học nên chỉ có tôi với Siwon oppa thôi. Những ngày tháng đó Siwon oppa đối với tôi rất tốt, lúc nào cũng ân cần, trìu mến. Tuy hai chúng tôi bằng tuổi nhưng đối với tôi Siwon oppa lúc nào cũng là người anh tốt bụng. Tôi nhớ có 1 lần tôi lỡ làm vỡ bình hoa trong nhà, appa đã rất tất giận, nhưng Siwon oppa đã nhận thay tôi, rốt cuộc là bị đánh đến đi không nổi luôn. Còn về lúc lớn thì khoản cách giữa hai chúng tôi đã trở nên xa hẳn đi, không biết là vì tôi hay là vì Siwon oppa nữa. Nói chung cảm nghĩ của tôi về Siwon oppa lúc lớn không được tốt cho lắm."
"..."
"Mà kể cũng lạ, tại sao tôi lại đi kể chuyện gia đình với một người ngoài như anh được chứ? Thật nực cười."
"Này, tôi là BFF của Siwon đấy nhé!"
"Sao cũng được."
"Taeyeon! Em vào đây nhanh lên! Ai cho em chạy qua lớp khác khi chưa có sự đồng ý của cô thế hả!?"
"Dae, em xin lỗi." - Taeyeon cúi đầu bước vào lớp
"Taeyeon!" - Sunny gọi
"Hả?"
"Qua đây!"
"À...ừ..."
"Cậu tìm Kangin hả?"
"Ừm..." - Taeyeon ngồi xuống cái bàn trên rồi quay xuống
"Hôm nay Kangin không đi học, cậu không biết sao?"
"Giờ mới biết, mà tại sao?"
"Không biết nữa mà sáng tớ qua văn phòng lấy sổ sách cho cô thì thấy Kangin gọi điện đến xin nghỉ học."
"Ờ..." - Taeyeon ủ rủ
"Thôi đừng buồn nữa, ngồi đây chơi với tớ." - Sunny an ủi - "Chứ tớ đang chán muốn chết, đã vậy bị bắt phải ngồi cùng với cái ông tướng này nữa."
"Ê, không chơi nói xấu nhá!" - Sungmin hùng hổ
"Hơ! Có tật giật mình àh!? Có nhắc đến tên anh chưa mà nói!? Mà tôi nói xấu thì là chuyện của tôi, anh không nghe là được rồi!"
"Nhưng mà cô phải có sự cho phép của tôi mới được nói!"
"Điên àh!? Anh là ai chứ!? Ông nội tôi chắc!"
Và thế là cuộc chiến nảy lửa giữa hai người lại bùng nổ một lần nữa. Taeyeon lắc đầu nhìn cảnh "cặp oan gia" cãi nhau chí choé rồi bỏ đi lên bàn trên ngồi.
Ting ting! Điện thoại Sunny reo lên cũng là điểm dừng cho cuộc cãi vã.
"Alo!" - Sunny bắt máy, không quên quay qua chặn họng Sungmin đang nói cằn nói cội - "Im cho tôi nghe điện thoại! Xong cãi tiếp với anh!"
"Ừ, nhớ đấy."
< Sunny àh con? Bố mẹ đang ở trước nhà con, sao kêu hoài mà không thấy ai trả lời vậy? >
"À người giúp việc về quê hết rồi mà con đang bị kẹt ở trường, mưa quá người ta không cho về, mẹ lấy chìa khoá con để ở dưới chậu cây hoa hồng rồi mở cửa vô đi."
<Ừ thôi nhé, tí về cẩn thận nha con.>
"Dae!"
"Mẹ cô àh?"
"Ừ."
"Cô là cháu của SM Lee Soo Man đúng không?"
"Anh đang nói cái gì vậy?"
"Tôi biết hết rồi."
"Biết gì?"
"Cô là Lee Soonkyu, cháu của Lee Soo Man, con gái duy nhất của tập đoàn chứng khoán nhà họ Lee Kang. Chà~ gia thế cũng thuộc loại khủng nhỉ."
"Anh nói xong chưa? Nếu anh đã biết thì hãy im ngay đi, anh mà hó hé với ai thì chết với tôi đấy!" - Sunny giơ nấm đấm lên hâm doạ
"Được thôi, cô sẽ làm cái gì cho tôi?"
"Anh....!" - Sunny định đấm một phát vào mặt Sungmin nhưng cô đã kìm nén lại, thu nấm đấm xuống - "Anh muốn gì?"
"24/24, tôi gọi thì cô phải có mặt NGAY LẬP TỨC!"
"Làm sao tôi có mặt ngay được?"
"Được thôi, tôi cho cô 10 phút để có mặt."
"Anh..."
"Trễ hơn dù chỉ là 1 giây tôi sẽ tiết lộ ra ngay cái bí mật của cô, nghe rõ chưa!?"
"Đồ đáng ghét!"
Được sửa bởi Super Generation ngày Sat Oct 27, 2012 7:03 am; sửa lần 6.