Chapter 27
Sau khi thảo luận cùng ban giám hiệu, cả lớp đã bắt tay vào công việc tìm kiếm Tiffany và Siwon, và dĩ nhiên Wooyoung, học sinh lớp bên cũng tham gia.
"Tìm được gì không?" - Sungmin hỏi khi chạm mặt Sunny và Taeyeon đang đi cùng nhau.
"Mắt cậu là để trang trí hay à? Nếu tìm thấy thì tôi với Taeyeon đâu có đi "2 mình" như vầy."
"Hỏi thăm thôi mà làm gì dữ vậy? Con gái con đứa gì mà..."
"Gì là gì!? Nói ra xem nào!" - Sunny sừng sộ.
"Thôi, giờ không phải là lúc cãi nhau, đi thôi." - Taeyeon chen vào cuộc chiến sắp khơi màn của cặp đôi oan gia.
"Nhớ cái mặt tôi đấy!" - Sungmin cố chêm vào thêm một câu cố ý nhắc nhở cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.
"Làm như mặt cậu đẹp lắm ấy! Tối tôi sợ sẽ nằm mơ thấy ác mộng mất. Au da... đau. Từ từ thôi, tớ có phải là con rối đâu mà cậu kéo đi xềnh xệch thế?" - Sunny vừa cãi lại Sungmin thì đã bị Taeyeon kéo đi đến tận cuối hành lang.
**********
Ryeowook và Victoria được phân nhóm đi cùng với nhau. Ngay từ lúc bắt gặp ánh mắt của Vic đang nhìn anh trong lớp, Ryeowook đã cảm thấy rằng có điều gì không ổn.
"Victoria." - Ryeowook chợt dừng lại.
"Hả." - Vic ngạc nhiên khi thấy Ryeowook đứng yên nhìn mình.
"Cậu chơi thân với Stella..."
"Mình thật sự không biết Fany ở đâu." - Vic cắt lời làm cho Ryeowook thoáng ngạc nhiên.
"Mình... không định hỏi cậu về Fany." - Ryeowook vẫn nhìn thẳng vào mắt Vic nhưng cô lại cố tình tránh đi ánh mắt anh.
"Mình..." - Vic bối rối - "Mình tưởng cậu không tin mình vì mình là bạn của Stella."
"Không, mình tin cậu, càng tin rằng cậu không giống như Stella. Cho nên cậu sẽ không bao giờ gạt mình, có đúng không?" - Ryeowook đặt tay lên vai Vic rồi nhìn thẳng vào mắt cô như đang tìm kiếm một lời giải đáp nào đó.
"Uhm." - Vic khẽ gật đầu trong cái nhìn đầy ẩn ý của Ryeowook. Nếu phải cho cô chọn, thì cô sẽ không bao giờ kết thân với Stella nhưng cô có sự lựa chọn nào khác hay sao?
**********
"Siwon?" - Fany khẽ lây nhẹ Siwon.
"Uhm..." - Siwon mệt mỏi trả lời.
"Cậu lạnh sao?" - Cả người Siwon run lên bần bật cũng khó có thể không biết.
"Mình không sao." - Siwon cất lên giọng nói yếu ớt pha lẫn tiếng run cầm cập vì lạnh.
Tình trạng của Siwon hiện nay rất nguy kịch. Anh mất quá nhiều máu, giờ còn phải nằm trên nền nhà lạnh buốt thấu xương khiến Fany không khỏi đau xót. Ai trong tình thế này thì đều phải cứu người. Dù muốn hay không cô bắt buộc phải làm vậy.
Nhẹ nhàng và cẩn thận xoay người Siwon cho anh nằm nghiêng lại, tránh động chạm mạnh có thể khiến máu chảy ra nhiều thêm. Xong xui đâu đấy, cô hít vào một nguồn khí lạnh rồi cuối xuống, vòng tay ôm trọn lấy thân hình đang run lên từng hồi. Siwon thoáng chút bất ngờ vì hành động này của Fany. Cho dù đầu óc đang quay cuồng nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng tim mình như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong người nóng như lửa đốt.
"Như thế này chắc cậu sẽ ấm hơn." - Fany ngã đầu vào cánh tay Siwon.
Anh không nói gì, chỉ mỉm cười thầm cảm ơn Fany. Không biết có nên cảm ơn Stella hay không nhưng chính vì Stella mà anh đã biết được thêm về con người Fany. Từ từ, anh muốn biết hết những điều thuộc về người con gái đang ôm chặt mình trong vòng tay ấm áp, người con gái mà anh đã trao trái tim ngay từ cái nhìn đầu tiên, người con gái vì lý do gì đó mà anh muốn nói những lời xin lỗi thật nhiều...
**********
"Đợi lâu không?" - Wooyoung bước ra từ nhà vệ sinh nam.
"Cũng không lâu lắm. Nhưng cậu không sợ àh?" - Sungmin rùng mình khi đưa mắt nhìn vào căn phòng vệ sinh tối tăm mà anh thường thấy trong những bộ phim kịnh dị hoặc những cuốn truyện ma mà anh vẫn hay coi cùng đám bạn thân.
"Sợ gì!?" - Wooyoung nhìn theo hướng Sungmin.
"Thì ma chứ gì."
"Tớ thà bị ma hù còn hơn là giữ "nổi buồn" trong... bụng mà chết." - Wooyoung lắc đầu mỉm cười trêu Sungmin. Mà thật, anh thà bị ma hù một xíu rồi hết chứ còn hơn chết vì một cách lãng xẹt.
"Thôi ghê quá, chúng ta qua bên kia tìm đi." - Sungmin cố xua tan những hình ảnh ma quái đang hiện rõ mồn một trong đầu.
"Bên kia chứ." - Wooyoung chỉ vào lối đi tối thăm thẳm ngược hướng có ánh sáng do Sungmin chỉ.
"Bên... bên kia áh?" - Sungmin nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt trợn trắng khi nhìn thấy cái hành lang tối tăm như... đường đi xuống địa ngục vậy. Đúng là chạy trời không khỏi nắng. Đi lối đó có mà chết vì nhồi máu cơ tim trước khi tìm thấy Tiffany và Siwon.
"Ù! Đi thôi." - Wooyoung đã đoán trước được biểu hiện của Sungmin nên khi nhìn thấy kết quả không ngoài dự đoán, anh mỉm cười thích thú rồi kéo Sungmin đi.
"Ê... ê... khoan. Má ơi cứu con!" - Sungmin la bài hãi khi bị Wooyoung kéo đi vào nơi tăm tối mà có thể là nơi chôn thân cuối cùng của anh. Bao nhiêu năm sống cực khổ thế này, dù có chết cũng phải chết bên cạnh các chân dài hấp dẫn hay ít nhất cũng phải trên chiếc giường thân yêu, anh không muốn chết trong trường học, càng không muốn bị chết do ma ám. Cuộc đời ơi, tạm biệt mi. Hic!
**********
"Fany..." - Siwon gọi thầm tên Fany trong đêm tối.
"Ừ." - Fany cất lên giọng nói nhỏ nhẹ.
"Cậu có nghe thấy tiếng bước chân không?"
"Bước chân?"
"Cậu thử cuối xuống gần hơn đi."
Fany đỡ Siwon ngồi dựa vào tường rồi cô áp tai xuống nền nhà, cố gắng lắng nghe những tiếng bước chân như Siwon nói. Và đúng như thế, cô có thể cảm nhận được những cái bước chân đều đặn và chúng đang hướng về phía căn nhà kho.
Không khỏi bàng hoàng, cô đứng dậy rồi chạy lại phía cánh cửa nhà kho, cố gắng gọi thật lớn và đập thật mạnh vào cánh cửa.
"Cứu, ở đây có người!" - Fany gọi lớn.
"Này, cậu có nghe thấy gì không?" - Wooyoung khựng lại, cố gắng lắng nghe.
"Gì là gì?" - Sungmin hoảng sợ nhìn xung quanh xem có cái bóng nào đó quanh quẩn đây không.
"Cố gắng lắng nghe xem nào." - Wooyoung đặt ngón tay trỏ lên môi, ra hiệu im lặng.
"Cứu!" - Tiếng kêu ai đó vọng lại từ dưới dãy hành lang.
"Hình như bên kia." - Wooyoung mạnh dạng lần theo tiếng kêu.
"Hay chúng ta quay về gọi thêm người đi." - Sungmin níu tay Wooyoung lại. Trong đầu anh không khỏi hiện lên những hình ảnh ma nữ đang quyến rũ đàn ông bằng những lời ong bướm rồi ra tay lúc nào không hay biết.
"Cứu người là quan trọng nhất." - Wooyoung nói rồi bước đi thật nhanh theo tiếng gọi.
"Cứu!" - Fany vừa kêu vừa không ngừng đập cửa.
Âm! Tiếng đạp cửa từ ngoài vọng vô làm Fany giật mình.
"Fany, có phải là cậu?" - Từ ngoài tiếng Wooyoung vọng vô.
"Wooyoung! Cứu mình!" - Fany gọi lớn.
"Cậu đợi ở đây, mình đi kêu người đến mở khoá cửa." - Wooyoung nói rồi chạy đi thật nhanh, để lại mình Sungmin đứng run như cầy sấy.
"Wooyoung àh." - Fany bật khóc vì vui mừng lẫn sợ hãi. Cô đã cố ngăn những giọt nước mắt chảy xuống vì cô nghĩ rằng có khóc cũng vô dụng, chẳng giúp ít được gì nhưng bây giờ cô có thể oà khóc thoả mãn cho những nổi sợ hãi, cho những điều tuyệt vọng, và cho cả niềm vui sướng.
"Fany?" - Siwon cũng không giấu nổi sự vui sướng.
"Siwon àh!" - Fany gọi lớn rồi chạy tới ôm chầm lấy Siwon. Giây phút này đây, cô rất muốn chia sẻ những điều trong lòng cho một người nào đó.
"Có cả Siwon nữa sao?" - Sungmin gọi lớn.
"Ừ, cậu ấy đang bị thương." - Fany trả lời.
"Có nặng không?" - Sungmin lo lắng.
"Mất nhiều máu." - Nỗi lo về vết thương của Siwon lại bao trùm lấy trí óc Fany.
"Đợi chút sẽ có người đến ngay."
Sau một vài phút đợi chờ, Wooyoung đã dẫn gần như cả lớp đến căn nhà kho cũ nát. Lúc đầu thì ai cũng sợ khi đi vào dãy hành lang âm u, nhất là những bạn nữ lúc nào cũng núp sau lưng của những bạn nam. Còn về những bạn nam, bên ngoài tỏ ra can đảm nhưng bên trong cũng đang run như cầy sấy.
Két, cánh cửa cũ kĩ được hé mở, một luồn ánh sáng từ những chiếc đèn bin rọi vào. Đập vào mắt mọi người là một dũng máu cạnh chiếc tủ đang đứng sừng sững, trên nắm tay vẫn còn đọng lại những giọt máu tươi.
"Không sao chứ?" - Wooyoung chạy lại nơi Siwon đang ngồi, ân cần hỏi.
Siwon chỉ lắc nhẹ đầu, cổ họng khô rát không cất thành tiếng.
Wooyoung nhìn qua Fany, hai mi mắt cô vẫn còn nhạt nhoà những giọt nước mắt. Anh mỉm cười, nắm thật chặt lấy bàn tay đẫm máu của cô.
"Mọi chuyện đã qua rồi, đừng sợ." - Wooyoung nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên hai gò má trắng bệt của Fany.
Siwon ngậm ngùi nhìn sang hường khác. Anh ghét phải nhìn thấy cảnh tượng này, so với lúc bị tay tủ đâm vô chân thì lúc này đây còn đau hơn gấp bội. Mọi chuyện liệu có trở về như quy luật của nó? Nếu được chọn, anh sẽ chọn được giam mình trong căn nhà kho này mãi mãi, để không phải bước ra thế gian đầy rẫy những đau khổ và tham vọng. Anh và Fany rồi sẽ đi về đâu?
**********
Siwon lập tức được đưa đi bệnh viện sau khi vết thương được băng bó lại một cách kĩ lưỡng hơn bằng một miếng băng y tế màu trắng quấn quanh vùng bắp chuối của chân. Tuy máu đã ngừng chảy nhưng không ai dám chắc rằng nó không ảnh hưởng tới xương và không bị nhiễm trùng.
Trời cũng đã tạnh mưa, chỉ còn những tia sấm râm rỉ sẹt ngang trên bầu trời đen nghịt. Học sinh cả trường được cho phép về nhà vì theo như radio, cơn bão đã qua.
"Về nhé!" - Những cô cậu học sinh trao nhau những cái vẫy tay thân thiện.
"Fany, cậu không sao chứ?" - Sunny hỏi khi đụng phải Fany cũng vừa bước ra khỏi lớp.
"Uhm." - Fany khẽ gật đầu. Nỗi lo sợ trong lòng cô vẫn chưa nguôi phần nào.
"Có cần ngủ lại nhà mình không?" - Sunny ân cần hỏi.
"Uhm... mình không sao. Không phải bố mẹ cậu đến thăm sao?"
"Oh, mình quên mất vụ này. Đừng ngại, bố mẹ mình là người dễ tính lại rất chu đáo, họ sẽ không để ý đâu."
"Thôi, lâu lâu bố mẹ cậu mới đến thăm, sao mình nỡ "phá đám" chứ. Cậu mau về đi, bố mẹ cậu chắc đang lo lắm đó."
"Uhm, thôi mình về nha! Đi đường cẩn thận." - Sunny vẫy tay rồi nhanh chạy đi ra bãi gửi xe.
Chỉ còn vài bóng người luất nguất trên dãy hành lang. Fany một mình thở dài mệt mỏi sau một ngày tưởng chừng như không có hồi kết.
Ra đền bãi gửi xe, chỉ còn chú bảo vệ đứng chờ mong đi về sớm cùng gia đình. Fany cũng biết được nên cô mau mau dắt chiếc xe đạp ra khỏi cổng trường rồi từ từ đi bộ hít thở không khí.
"Tiểu thư có cần nô tài hộ tống không ạ?" - Giọng Wooyoung cất lên từ đằng sau.
"Là cậu?" - Fany quay người, mái tóc cô thướt tha trong làn gió mát.
"Nô tài xin tình nguyện hộ tống tiểu thư đến nơi đến chốn, dù có là chân trời góc bể." - Wooyoung dở giọng điệu thành khẩn không khỏi làm cho Fany bật cười.
"Được, ngươi nói thì phải giữ lời." - Fany vờ nghiêm mặt rồi cùng hoà vào màn kịch "tự biên tự diễn" của Wooyoung.
"Ái dà, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy." - Wooyoung chấp tay làm điệu bộ tuân lệnh.
"Thì ra trước giờ cậu là quân tử sao?" - Fany thích thú nhìn Wooyoung.
"Ơ..." - Wooyoung nhất thời ứ khẩu đành gãi đầu cười trừ.
"Khuya rồi, cậu về đi." - Fany nhìn điệu bộ nom đến tội của Wooyoung nên không giỡn nữa.
"Mình đưa cậu về."
"Thuận đường không?" - Fany ái ngại.
"Thuận... dĩ nhiên là thuận." - Wooyoung gật đầu lia lịa.
"Uhm, vậy thì đi thôi." - Fany leo lên chiếc xe đạp của mình rồi nhấn chiếc pê-đan.
Đường phố vắng vẻ lất phất vài bóng người. Cũng đúng thôi, đêm khuya mưa bão, ai mà khùng đến nổi xách xe chạy vòng vòng thành phố.
Hai chiếc xe đạp, một xanh một hồng chạy sóng sánh cùng nhau dưới ánh đèn vàng của thành phố. Mái tóc Fany nhẹ nhàng lướt qua những con đường cùng những cơn gió lạnh. Lâu lâu cô lại bật cười thành tiếng vì những câu nói đùa của Wooyoung. Tiếng cười đùa vang lên trong màn đêm yên tịnh mỗi lúc hai con người ấy đi ngang qua.
"Giờ mới biết, nhà chúng ta nằm trong cùng một khu phố." - Wooyoung nhìn quanh.
"Vậy sao? Nhà mình ở phía kia, nhà cậu ở đâu?" - Fany chỉ tay về phía trước.
"Nhà mình quẹo kia là tới." - Wooyoung chỉ vào con đường đối diện hướng Fany chỉ.
"Gần nhỉ? Nhà mình kìa." - Fany chỉ tay vào ngôi nhà lớn màu trắng được bao quanh bởi cái hành rào gỗ cũng màu trắng.
"Trắng gì mà sáng quá!" - Wooyoung buông một câu nói đùa.
"Là màu mẹ mình thích đấy."
"Không phải màu trằng rất bi thương sao?"
"Mình cũng nghĩ giống như cậu. Cho đến giờ mình vẫn không biết tại sao mẹ lại thích màu trắng." - Fany cười buồn khi nhớ lại những kỉ niệm về mẹ cô.
"Vậy sao cậu không hỏi?"
"Vì... mình chưa có cơ hội để hỏi thì mẹ đã rời xa thế giới này, đi đến một nơi rất xa." - Fany nhìn lên bầu trời tối đen. Cô vẫn thường tự hỏi bây giờ mẹ đang làm gì nếu vẫn còn sống mỗi khi nhìn lên bầu trời cao vời vợi ấy.
"Xin lỗi."
"Đừng. Không phải cậu đã nói giữa tình bạn không có những từ đại loại như "xin lỗi" và "cảm ơn" sao." - Fany mỉm cười nhìn Wooyoung.
"Uhm." - Wooyoung khẽ gật đầu nhưng trong lòng anh vẫn thấy có lỗi.
"Tới nhà rồi." - Fany dừng xe ngay trước cánh cửa của cái hàng rào gỗ màu trắng. - "Cậu mau về đi, khuya rồi."
"Cậu đang đuổi mình sao?" - Wooyoung chỉ tay vào mặt mình, tinh nghịch hỏi.
"Ừ, mình đang đuổi cậu đó. Không ai muốn đứng với một tên con trai trong đêm hôm khuya khoắt thế này đâu."
"Mình có phải là người lạ đâu mà lo." - Wooyoung xua tay, ý chừng chưa muốn về.
"Mình biết nhưng người khác thì không nghĩ như vậy đâu. Mà đã gọi là con trai rồi thì không có gì chắc chắn cả. Đàn ông các cậu một khi đã dở thói dê sòm rồi thì không phải rất đáng sợ sao?" - Fany trề môi rồi đi đến đẩy nhẹ Wooyoung - "Về đi ông mãnh, thứ Hai gặp."
"Uhm, vậy về nha." - Wooyoung nói xong liền quay xe, đạp đi chầm chậm. Thật ra người anh cũng mệt rã rời sau một ngày dài đằng đẳng.
"Tạm biệt." - Fany vẫy chào.
"Ngủ ngon!" - Wooyoung gọi với lại rồi quẹo vào con hẻm mà cậu đã chỉ Fany lúc nãy.
Còn lại Fany, cô mỉm cười mệt mỏi rồi luồn tay qua kẽ hở giữa hai khung gỗ để mở cửa. Dắt xe vô nhà xong xui đâu đó, cô ngước mặt nhìn quanh căng nhà rộng lớn không một bóng người. Nhà rộng nhưng lại vắng đi hình bóng của một gia đình. Đây cơ bản chỉ là một căn nhà, theo đúng nghĩa một nơi để ăn để ở đối với Fany. Còn ngôi nhà thật sự như thế nào thì cô đã quên mất từ lâu.
Cô lắc đầu ngao ngán, chầm chậm bước lên dãy cầu thang dẫn tới căn phòng mình. Mệt mỏi quăng chiếc cặp xuống, cô lê thân vào nhà tắm. Trong lúc đợi nước nóng đong đầy cái bồn tắm hình tròn, cô cởi bỏ bộ đồ hãy còn những vệt máu dính trên đó. Ánh mắt cô chợt đưa qua tấm gương rồi dừng lại đó. Cô trông đã ốm đi nhiều, không còn những khối thịt dư thừa chứa đầy mỡ, vùng bụng giờ đây cũng phẳng lì, làn da mềm mại trắng hồng như người chưa từng phải trải qua quá trình giảm cân.
"Đẹp quá."
Đôi môi hồng khẽ cong lên chua chát. Ánh mắt đó vẫn đen tuyền và long lanh dưới ánh đèn mờ ảo hiện lên một cái gì đó tàn nhẫn, vô hồn.
Khón tay thon dài lướt qua bề mặt phẳng lì của chiếc gương, đi qua từng đường nét trên khuôn mặt không chút cảm xúc.
Những làn sương mù mờ ảo dần bao quanh lấy tấm gương, để lại khuôn mặt nửa hiện nửa ẩn in trên đó. Fany bước lại bồn nước, từ đôi chân rồi từ từ cả thân thể mỏng manh hoà vào làn nước nóng. Cô thả lõng người rồi dựa vào thành bồn nước. Ánh mắt mong lung nhìn vào bức tường trắng trước mặt. Những kí ức về Siwon lại ùa về trong cô. Đầu tiên là những trò quạy phá, sau đó là lần gặp mặt đầu tiên sau nhiều năm cách trở, rồi lại những lần anh bám theo cô, buổi tối hôm nay... Sự câm phẫn trên khuôn mặt từ từ được thay thế bằng một nụ cười. Cô chợt nhận ra điều đó, liền dứt ra khỏi suy nghĩ của mình. Làm sao cô lại như vậy? Cô điên rồi sao? Không, làm sao có thể? Cô lắc đầu trấn an bản thân rồi lặn xuống mặt nước. Chỉ có như thế cô mới có thể cách ly bản thân với thế giới bên ngoài. Ước gì loài người có thể thở dưới nước nhỉ. Nếu có thể, cô sẽ mãi mãi không ngoi lên mặt nước.